Phương pháp xây lại đường tiêu hóa được tìm ra từ rất sớm vào năm 1881, TheodorBillroth ở Vienna cũng thành công phát triển khâu lại một ca cắt bỏ dạ dày Billroth I.
Đến nay đã hơn 100 năm
Đây đối với phẫu thuật ngoại khoa mà nói, thời gian phát triển đã đủ lâu.
Nhưng mà, thời gian dài cũng không có nghĩa là phát triển nhanh.
Cho dù là nghề gì cũng đều có một quy luật kỳ quái:
- Đồ vào tay càng nhanh thì độ khó càng cao.
Ngoại khoa tiêu hóa chính là một ví dụ điển hình.
Cho tới nay tất cả bác sĩ ngoại khoa cả thế giới, đều là “Nặng thì cắt bỏ còn tùy mức độ nặng nhẹ thì xây lại”.
Nhưng mà, những năm gần đây, mọi người mới thật sự hiểu được: mấu chốt của xây lại đường tiêu hóa là lúc khâu trong khi phẫu thuật đường tiêu hóa
Nhưng mà, quan niệm “Xây lại đường tiêu hóa” đến tận năm 2008 mới nổi lên, các chuyên gia trong nước mới hình thành nhận thức chung.
Phát triển đến bây giờ, phần lớn bệnh viện trong nước đều có thể làm phẫu thuật cắt bỏ dạ dày, phẫu thuật đường gan là một loại phẫu thuật đường tiêu hóa.
Nhưng mà
Trên thế giới, trước mắt không một loại phương pháp xây lại đường tiêu hóa nào hoàn toàn thỏa mãn tất cả người bệnh.
Cho nên, cho tới nay phương pháp xây lại đừng tiêu hóa đạo đều là một khúc xương rất khó gặm.
Điều này cũng không thể trách Tôn Nghiễm Vũ kích động.
Tôn Nghiễm Vũ nhìn ca phẫu thuật khâu lại dạ dày hơi kích động.
Bởi vì cho tới bây giờ ông ta chưa từng thấy loại khâu dạ dày nào giống của Trần Thương, dùng dạ dày và hỗng tràng ở bên cạnh hình thành nên một cách khâu “giống như dạ dày”.
Đây quả thực là mở mang tầm mắt của ông ta
Có năm cách khâu lại dạ dày giống, nhưng mà cách khâu này không nằm trong năm loại đó.
Lúc này, từ thực quản đến dạ dày của Xa Triết Hoa rồi hỗng tràng lại trở về ruột, cuối cùng là trực tràng... Đã hình thành một đường tiêu hóa toàn diện
Đây không phải là khái niệm “Xây lại đường tiêu hóa” à?
Ông ta nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cẩn thận suy nghĩ lại nhiều lần.
Lúc mở mắt ra, nhìn Hà Chí Khiêm, hơi hâm mộ nói:
- Chủ nhiệm Hà, thật là lợi hại! Ca phẫu thuật này, thật khiến tôi mở mang tầm mắt
- Có thời gian, tôi muốn mời ông đi Hiệp Hòa dạy một số giờ học cho chúng tôi.
Hà Chí Khiêm không nhịn được lắc đầu cười một tiếng:
- Chủ nhiệm Tôn, ca phẫu thuật này không phải là tôi làm, thật ra cảm nhận của tôi cũng giống ông, hơi ngạc nhiên mừng rỡ.
Tôn Nghiễm Vũ cười một tiếng, nói thật:
- Nào chỉ là ngạc nhiên mừng rỡ? Đơn giản là vì tôi mở ra một cánh cửa sổ! Thậm chí là mở mang tầm mắt của rất nhiều người.
Nhưng mà Tôn Nghiễm Vũ nghe Hà Chí Khiêm nói không phải ông ấy làm, cũng có thêm mấy phần tò mò:
- Hả? Không phải chủ nhiệm Hà? Đó là... Vị chuyên gia kia?
Hà Chí Khiêm nhìn Tôn Nghiễm Vũ một cái, lại nhìn mọi người trong phòng đang yên lặng như tờ, không nhịn được nói:
- Bây giờ mọi người cảm thấy, Trần Thương có tư cách tham gia diễn đàn Mayo không?
Mọi người phía dưới rối rít thở dài
Sự thật thắng hùng biện
Cho dù có lý do tốt nhưng đứng trước năng lực tuyết đối, cũng sẽ tỏ ra yếu thế.
Tần Duyệt nghe những lời này của Hà Chí Khiêm, lập tức vui mừng: Trần bảo bối cũng tham gia diễn đàn Mayo ở nước Mỹ?
Nghĩ tới đây, Tần Duyệt lập tức vui sướng.
- Chủ nhiệm Tôn, thật ra thì phẫu thuật là do bác sĩ Trần Thương của khoa cấp cứu chúng tôi làm.
Hà Chí Khiêm không nhịn được nói.
Tôn Nghiễm Vũ vừa nghe, lập tức nói:
- Đây... Thuận tiện chủ nhiệm Hà có thể tiến cử một chút không? Tôi muốn nói chuyện với chủ nhiệm Trần một chút.
Ừm, theo bản năng Tôn Nghiễm Vũ coi Trần Thương thành chủ nhiệm.
Tần Duyệt vừa nghe, suýt nữa không nhịn cười được.
Hà Chí Khiêm cầm điện thoại lên:
- Xem giúp tôi bây giờ cậu ấy có đang bận không, đưa điện thoại cho cậu ấy một chút.
Tôn Nghiễm Vũ vừa nghe, vội vàng nói cảm ơn.
Điện thoại không bao lâu thì được bắt.
- Bác sĩ Trần, bây giờ cậu có rảnh không?
Lúc này Trần Thương đang làm phẫu thuật trong phòng phẫu thuật, để y tá cầm điện thoại:
- Chủ nhiệm Hà, cháu đang làm phẫu thuật, có thể phải mất hai giờ.
Bên này đầu dây Tôn Nghiễm Vũ nói, nghĩ tới nghĩ lui, bên Tôn Nghiễm Vũ cũng không thể đợi quá lâu.
Sau khi thảo luận một phen, nói:
- Ông nói cho cậu ấy biết, ngày khác tôi mời cậu ấy đến bệnh viện chúng tôi giảng bài, ông xem có tiện không?
Hà Chí Khiêm gật đầu:
- Bác sĩ Trần, gần đây cậu có thì thời gian rảnh không? Bên này có một người bạn cảm thấy hứng thú với ca phẫu thuật hôm qua của cậu, muốn mời cậu qua giảng bài, chủ nhiệm Tôn của bệnh viện Hiệp Hòa đối với cậu...
Bên này Hà Chí Khiêm lời còn chưa dứt, Trần Thương trực tiếp từ chối:
- Xin lỗi, chủ nhiệm Hà gần đây cháu thật sự không có thời gian, chờ qua khoảng thời gian bận rộn này rồi hãy nói.
Trần Thương không phải là một người không quả quyết, có thể giúp thì giúp, không thể giúp sẽ trực tiếp từ chối.
Gần đây anh có một đống chuyện, một đống lớn luận văn, căn bản là không thể phân thân.
- Chủ nhiệm Hà, bên này cháu phẫu thuật xong rồi liên lạc.
Nói xong, bên đường dây của Trần Thương đã truyền đến tiếng tít tít tít...
Trong phòng yên tĩnh lại
Thật rất yên tĩnh.
Mặt Tôn Nghiễm Vũ rất đỏ.
Thật rất đỏ
Cho tới bây giờ đều là ông được mời đi giảng bài, ông là bảng hiệu của Hiệp Hòa, mời một người tới giảng bài, không ngờ bị từ chối không chút lưu tình.
Khiến Tôn Nghiễm Vũ lập tức không phản ứng kịp.
Hà Chí Khiêm cũng hơi lúng túng.
Tôn Nghiễm Vũ thở dài:
- Chủ nhiệm Hà, chủ nhiệm Trần bận bịu cũng thôi đi, chờ có thời gian chúng tôi lại hẹn lại.
- Tiểu Tần, đi.
Nói xong, Tôn Nghiễm Vũ đưa Tần Duyệt rời đi.
Để lại một đống người bên trong phòng làm việc cảm thấy mắt choáng váng.
Có thể đi Hiệp Hòa giảng bài, cơ hội tốt như vậy, ai lại nguyện ý bỏ qua?
Nói, tôi đã từng đến Hiệp Hòa giảng bài, hãnh diện cỡ nào cơ chứ?
Nhưng mà...
Trần Thương lại từ chối không chút lưu tình.
Mọi người ở phổ ngoại khoa đối với Trần Thương cũng không phải là rất rõ, nhưng mà bây giờ... Trần Thương lập tức cho mọi người một ấn tượng rất cao lãnh.
Tài nghệ cao, không nghi ngờ chút nào
Lạnh! Là thật lạnh, từ chối không giữ một chút mặt mũi nào cho chủ nhiệm Hà, cũng không quan tâm bảng hiệu của Hiệp Hòa.
Đấy chính là đại lão đó?
Trong lúc nhất thời, mọi người không nhịn được xúc động.
...
...
Sau khi Tôn Nghiễm Vũ dẫn Tần Duyệt rời đi, trực tiếp lái xe chuẩn bị rời đi.
Đối với việc mất thể diện trước mặt học sinh trước mặt của mình, Tôn Nghiễm Vũ vẫn hơi khó chịu...
Ngồi trên xe, Tần Duyệt yên lặng, không biết nên nói gì.
Mặc dù bề ngoài đối với hoàn cảnh của thầy cô hơi lúng túng, nếu như đối phương là người khác, cô đã dùng sức nói xấu để an ủi thầy.
Nhưng mà...
Đối phương là chồng mình.
Đây cũng quá khó khăn.
Hơn nữa, trong lòng Tần Duyệt hơi vui vẻ: Thì ra chồng mình cũng có một mặt tổng tài bá đạo
Nghĩ tới đây tim trong lòng Tần Duyệt đập bịch bịch, hơi rung động.
Con gái kia thì luôn thích tình yêu của tổng tài bá đạo, hơn nữa, tổng tài này còn đối với mình muốn gì được đó, rất nghe lời mình nói.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Duyệt cười trộm rất lâu.
Mà sau khi Tôn Nghiễm Vũ lên xe, chậm chạp không khởi động xe.
Trong lòng ông cũng có rất nhiều suy nghĩ.
Nếu như đùa giỡn tính tình, đối phương không cho mặt mũi, mình chắc chắn sẽ xoay người rời đi,
Dù sao, thế nhưng Tôn Nghiễm Vũ ông cũng không phải là người bình thường, nhưng mà...
Cẩn thận đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút, người có tài năng có địa vị như ai, ai mà không phải vội vàng như vậy?