Trên đường trở về, Tôn Nghiễm Vũ lái xe, trong đầu không ngừng quanh quẩn câu nói vừa nãy của Trần Thương
- Tôi muốn cầu đèn nội soi cho ngài
Haizz…
Có lẽ đây chính là thiên tài ư?
Rõ ràng đã lợi hại như vậy, hết lần này tới lần khác lại muốn giúp đỡ mình, không ngại học hỏi kẻ dưới, khiêm tốn xin chỉ dạy, nếu người ta không thể thành công thì ai có thể thành công chứ?
Nghĩ tới đây, Tôn Nghiễm Vũ càng ngày càng cảm thấy Trần Thương là một người đáng để kết bạn
Nhưng mà, khiến ông hơi không thể ngờ tới là, học sinh của mình lại là vợ sắp cưới của Trần Thương?
Điều này thực sự khiến Tôn Nghiễm Vũ hơi ngạc nhiên mừng rỡ
Đột nhiên...
Ông lập tức nghĩ đến chuyện vừa nãy, trong ổ cứng di động có một video, ông đột nhiên cười một tiếng.
Tất cả chân tướng đã rõ ràng.
Người với người, thật là duyên phận
...
...
Sau khi nói chuyện với Tôn Nghiễm Vũ, Trần Thương cũng ý thức được mình và các đại lão khác nhau của lĩnh vực ngoại khoa tiêu hóa.
Kỹ thuật xây lại đường tiêu hóa...
Cũng không phải là không thể nào?
Bây giờ Trần Thương có một suy nghĩ
Cấu tạo là công năng cơ sở
Mà chỉ có cấu tạo phù hợp, mới có thể khiến công năng phát huy tác dụng tốt nhất.
Xây lại đường tiêu hóa, là một công trình lớn, bao gồm dạ dày, ruột non, đại trực tràng, đường mật và tuyến tụy.
Trần Thương lắc đầu, đặt một mục tiêu cho mình, đó chính là đột phá trong cách khâu
Chờ anh nắm giữ được tất cả năm loại lớn, sau đó sẽ ra tay từ quan niệm tổng thể, xuất phát từ thân thể con người có độ khó cao, đi điều chỉnh.
Bây giờ anh nghĩ điều này rõ ràng hơi cảm giác nghìn lẻ một đêm.
...
Sáng ngày hôm sau, Tôn Nghiễm Vũ bàn giao xong, nhìn mọi người, đột nhiên nói:
- Đúng rồi, tiểu Tần, sau này cháu trực tiếp đi theo chú.
Một câu nói khiến mọi người nói hơi ngẩn ra
Tiến sĩ thạc sĩ dưới quyền Tôn Nghiễm Vũ có một đống, nhưng mà cho tới nay ông cũng chưa bao giờ tự mình dẫn theo, ngay cả đề bài luận văn tốt nghiệp đều là do thầy giáo dạy phụ nghĩ ra, nhiều nhất chính là khi bảo vệ luận văn tốt nghiệp, Tôn Nghiễm Vũ sẽ tham gia một cách tượng trưng một chút, sau đó rất nhiều thầy giám khảo nhìn mặt mũi của Tôn Nghiễm Vũ, cho điểm cao, thưởng cho một luận xuất sắc.
Sau đó trong việc tốt nghiệp, Tôn Nghiễm Vũ có thể sẽ giúp đỡ một chút.
Bình thường, Tôn Nghiễm Vũ kiếm đâu ra thời gian tự mình dẫn dắt học sinh chứ
Những người chủ nhiệm ở Hiệp Hòa một người so với một người càng bận rộn hơn, thường xuyên tham gia các loại hội nghị trong và ngoài nước
Mà Tôn Nghiễm Vũ còn có một chức vụ đặc biệt: Bác sĩ tường đỏ
Là bác sĩ đặc biệt phụ trách một số bệnh tiêu hóa cho một ít lãnh đạo.
Mạng lưới quan hệ rất rộng
Cho nên, giúp học sinh tìm một công việc, đây coi như là một chuyện khá đơn giản.
Ngay cả tổ trưởng tiểu tổ dạ dày Trang Nguyệt Minh cũng hơi kinh ngạc, dù sao chủ nhiệm Tôn rất bận rộn, đừng nói mang học sinh, đoán chừng đến cả con mình cũng không dẫn dắt được?
Hứa Thụy thấy vậy, mặt không đổi sắc, nhưng mà trong lòng hơi mất mát, nói thật, gần đây cô và Tần Duyệt ở chung cũng không tệ lắm.
Hứa Thụy cảm thấy mình không có bạn bè, nhìn những người được gọi là bạn tốt gì đó, cô cảm thấy cùng lắm cũng chỉ là một tấm màn che nhân tính mà thôi.
Khiến lẫn nhau cảm thấy mình cũng có bạn, cũng không đến nỗi rất cô đơn.
Thật ra thì, Hứa Thụy cảm thấy lòng người chính là cô đơn.
Khi bạn đã đủ mạnh, bạn cũng không cần để ý ánh mắt của người khác, thậm chí còn biết hưởng thụ loại cô độc này.
Hứa Thụy rất thành công, 35 tuổi làm phó chủ nhiệm, phó giáo sư của Hiệp Hòa, cô vẫn cảm thấy mình không cần dựa vào người khác, nhưng mà những năm gần đây, cô phát hiện châm ngôn cuộc sống mà mình luôn tin tưởng hơi sai lệch.
Cô chợt phát hiện, cho dù mình kiên cường như thế nào, thật ra thì cũng cần một nơi giải tỏa.
Mà khi Tần Duyệt xuất hiện, khiến Hứa Thụy phát hiện trước đến nay mình chưa từng có cuộc sống.
Cô hâm mộ Tần Duyệt...
Mấy ngày nay, cô thử nói chuyện với Tần Duyệt, Tần Duyệt cũng chia sẻ một ít chuyện và quan niệm cho cô, thậm chí đưa cô một ít mỹ phẩm dưỡng da dạng nhỏ, mà Hứa Thụy đưa Tần Duyệt tham gia phẫu thuật, dậy cô ấy một ít kỹ thuật nhỏ.
Tình hữu nghị của hai người cứ như vậy mà bắt đầu tạo dựng lên.
Không ngờ chủ nhiệm lại muốn tự mình dẫn dắt Tần Duyệt...
Nếu như trước kia, Hứa Thụy sẽ cảm thấy Tần Duyệt là một gánh nặng, đây là chuyện tốt mà, nhưng mà bây giờ, cô hơi không bỏ được.
Sau khi Tôn Nghiễm Vũ nhìn thấy trạng thái của Hứa Thụy, đột nhiên kinh ngạc một chút
Tần Duyệt có thể thay đổi Hứa Thụy?
Tôn Nghiễm Vũ quả thực hơi khiếp sợ...
Tôn Nghiễm Vũ suy nghĩ trong chốc lát:
- Tiểu Tần, bình thường cháu đi theo chú, khi chú bận thì đi theo đàn chị Hứa Thụy.
Tôn Nghiễm Vũ đổi lời nói.
Hứa Thụy và Tần Duyệt vừa nghe, hai mắt của hai người lập tức nhìn nhau một cái, rồi cùng cười.
Người phẫu thuật của xế chiều hôm nay chính là lãnh đạo đã về hưu, 81 tuổi, phẫu thuật ung thư trực tràng, bởi vì được phát hiện sớm, phẫu thuật coi như đơn giản, phiền phức không phải là rất lớn.
Khoảng ba giờ chiều, Trần Thương nhận được điện thoại của chủ nhiệm Tôn Nghiễm Vũ ở Hiệp Hòa, nói một giờ sau đó phẫu thuật bắt đầu.
Trần Thương cúp điện thoại, lái xe trực tiếp đi
Gần đây trọng trách trên người Trần Thương rất nặng, muốn học nhiều kỹ năng như vậy, áp lực rất lớn.
Sau khi Trần Thương đến Hiệp Hòa, nói thật anh hơi bùi ngùi
Đậu xe xong, nhìn bảng hiệu của Hiệp Hòa, đây cũng là nơi mà mình đã từng tha thiết mơ ước.
Nghĩ tới đây, Trần Thương đột nhiên cảm giác được, hơi hối hạn vì mình từ chối giờ học hôm qua.
Mặc dù không thể tới nơi này học, nhưng mà... Có thể tới nơi này làm chuyên gia mà
Đây cũng tính là biến tướng để hoàn thành uớc mơ mà?
Nghĩ tới đây, Trần Thương bất đắc dĩ bật cười.
Đi thẳng cửa phòng phẫu thuật, bên này Tôn Nghiễm Vũ đã đợi Trần Thương.
Sau khi nhìn thấy anh thì cười nói:
- Chào mừng bác sĩ Trần đến Hiệp Hòa làm khách.
Trần Thương cười một tiếng, đoàn người đổi quần áo, vào trong phòng phẫu thuật.
Trần Thương nhìn hồ sơ bệnh lý một chút, lập tức ngẩn người, đây không phải là... Nhân vật mà mình khi còn bé thỉnh thoảng thấy trong ti vi à?
Cái tên này gọi ra phỏng đoán phải bị * đi
Nghĩ tới đây, Trần Thương còn hơi bùi ngùi.
Nhưng mà, thật ra thì cũng không có qua hệ quá lớn đến Trần Thương, nằm trên giường, chính là người bệnh, quản ông ta đã từng như thế nào làm gì.
Nhìn thấy dáng vẻ của Trần Thương, Tôn Nghiễm Vũ cười một tiếng:
- Đừng căng thẳng, coi như là người bệnh bình thường là được.
Trần Thương lắc đầu:
- Dạ.
Độ khó của phẫu thuật nội soi triệt căn trong điều trị ung thư đại tràng còn lớn hơn nhiều những thuật nội soi cắt bỏ đại trực tràng trong ổ bụng.
Bởi vì có quá nhiều mạch máu cần xử lý, nhân tố quá phức tạp.
Hơn nữa, phẫu thuật nội soi khoang bụng là việc một đoàn đội, tầm quan trọng của tay cầm đèn nội soi thì mỗi một bác sĩ phẫu thuật nội soi khoang bụng cũng có thể cảm nhận sâu sắc
Bình thường mà nói, mọi người đều cho người quen làm, thậm chí là cấp dưới cũ, thường xuyên có nhân viên của đoàn đội phẫu thuật đặc biệt cầm tay nội soi
Trang Nguyệt Minh nhìn Trần Thương, từ ý tốt cười nói:
- Bác sĩ Trần hay là để tôi làm cho?
Trần Thương cười một tiếng:
- Không có chuyện gì, tôi là một người hỗ trỡ chuyên nghiệp, vẫn khá đáng tin, nếu như lát nữa tôi làm không tốt, còn phải nhờ chủ nhiệm Trang tự mình ra trận.
Tôn Nghiễm Vũ không nhịn được nói:
- Hôm nay cô cảm nhận kỹ thuật của bác sĩ Trần một chút đi
Mọi người ha ha cười lên.
Tần Duyệt nhìn ba người trò chuyện vui vẻ, đột nhiên cảm giác được... Mình là một tiểu bối, căn bản là không chen lời vào được.