Cho tới bây giờ Tôn Nghiễm Vũ không ngờ, làm phẫu thuật cũng có thể lãng mạn và nhu tình như vậy.
Không sai
Lúc này, bên trong phòng phẫu thuật tràn đầy mùi vị của thức ăn cho chó.
Ai có thể nghĩ tới, khi máu tanh và bạo lực đan vào nhau trên bàn mổ, cũng có thể như vậy nhu tình và lãng mạn như thế.
Trần Thương nhìn Tần Duyệt, tay nắm tay bắt đầu dạy cô làm phẫu thuật.
Mỗi một chi tiết nhỏ đều phải tốt còn muốn tốt hơn.
Mỗi một thủ pháp đều phải chỉ ra điểm chính.
Đây đối với cao thủ mà nói, có lẽ là hơi dư thừa, nhưng mà đối với bác sĩ Cao ở sau lưng một người trợ giúp hai tay thứ mười tám mà nói, lại là một chuyện rất tốt.
Bây giờ anh ta rất vui mừng và biết ơn Trần Thương, có thể đẩy anh ta ra để anh ta học hỏi ca phẫu thuật một cách toàn diện.
Hai tay tự do anh ta bắt đầu cẩn thận ghi chép mỗi một câu nói của Trần Thương.
Những lời này, đối với anh ta mà nói, vừa vặn là được lợi
Mà Tôn Nghiễm Vũ ở vừa chính là tràn đầy tò mò.
Bởi vì... Ông phát hiện một chuyện kỳ lạ, cái Trần Thương nói lại càng ngày càng giống cảm ngộ của mình
Nghĩ tới đây, Tôn Nghiễm Vũ lập tức kinh ngạc một chút
Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ...
Đây chính là suy nghĩ của anh hùng đều giống nhau?
Tôn Nghiễm Vũ đột nhiên có thêm một chút vui vẻ và ba phần phấn khởi.
Trên phương diện học thuật cho phép, đây là một chuyện rất hợp duyên.
Tôn Nghiễm Vũ cảm thấy biết Trần Thương đã dùng hết vận may của mình trong năm nay, dù là bây giờ mới chỉ là tháng ba, ông cũng không quan tâm.
Mà Trang Nguyệt Minh nhìn hai vợ Trần Thương làm phẫu thuật, lại có một loại cảm giác mình người thứ ba nhúng tay vào.
Loại cảm giác này rất không thoải mái
Nhưng mà, cô cũng ý thức được, tài năng của Trần Thương và mình không thể xếp gần bằng nhau.
Giờ phút này, cô đột nhiên ý thức được, bác sĩ Trần này giấu quá sâu.
Phẫu thuật kéo dài rất lâu...
Nhưng mà mọi người không có một người ngại phiền.
Y tá nhìn một màn này, lập tức hơi hâm mộ, có lẽ:
Cô nghĩ chuyện lãng mạn nhất.
Chính là hai người cùng nhau cắt trực tràng...
Phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôn Nghiễm Vũ nhìn Trần Thương, không nhịn được nói:
- Bác sĩ Trần, tôi phát hiện, chúng ta thật sự là rất có duyên
- Lý niệm về kết trực tràng của cậu với tôi lại giống nhau như vậy! Tôi tin tưởng, chúng ta sẽ hợp tác tốt hơn ở lĩnh vực này.
Trần Thương ngượng ngùng cười một tiếng
Tôi chính là học anh, nếu có nhiều chỗ không khớp với ngài thì đó mới chính là lạ.
Trang Nguyệt Minh nhìn Tần Duyệt, đột nhiên nghĩ tới quật khởi đời người là một kỷ xảo
Sau khi làm việc một phen, Trần Thương và Tần Duyệt đều phải đứng dậy rời đi.
Hôm nay Tần Duyệt rất vui vẻ.
Dù sao hôm nay học được rất nhiều tiểu xảo, hơn nữa... Quan trọng là được chồng dạy.
Đột nhiên, Tần Duyệt cảm thấy vấn đề thời gian của mình và Trần Thương không đủ dùng có thể giải quyết ở trong phòng phẫu thuật.
Nơi này là một nơi yên tĩnh.
Tần Duyệt tha hồ tưởng tượng chuyện tương lai:
Phòng phẫu thuật yên lặng, Trần Thương và mình tiến hành một ca phẫu thuật.
Hai người ẩn ý đưa tình, thân mật nói:
- Cục cưng, buộc ga-rô mạch máu
Ừm, đây cũng được xem là một chuyện tốt đẹp trong thường ngày.
Hôm nay Trần Thương nhận được rất nhiều
Dù sao thì lấy được một nhiệm vụ gia hạn 30 ngày.
Học được một kỹ năng chính xác hoàn mỹ.
Chuyện này thật sự hơi vui vẻ.
Trần Thương dẫn Tần Duyệt tạm biệt mọi người.
Bác sĩ Cao hơi không nỡ nhìn hai người:
- Bác sĩ Trần, anh hãy thường tới
...
...
Đi ra khỏi phòng phẫu thuật, Tần Duyệt vui vẻ lập tức nhào tới bả vai của Trần Thương.
- Anh à, hôm nay em rất vui vẻ
- Chồng, anh quá tuyệt vời, thật lợi hại, thật... Anh chính là anh hùng của em! Anh quá vĩ đại.
- Bây giờ em cảm thấy, đời trước em chắc chắn là cứu vớt cả thế giới, nếu không sao ông trời lại tốt với em như vậy.
Bên ngoài không có ai, Tần Duyệt như được giải phóng thiên tính vậy.
Trong bóng đêm vui vẻ nói chuyện bên tai Trần Thương.
Trần Thương cũng không ngại, cõng Tần Duyệt lên hai tay nâng chân cô, quan tâm nói:
- Ôm chặt nhé, đừng để bị rơi xuống
Tần Duyệt cười hì hì dán mặt vào lưng Trần Thương, đột nhiên lúng túng lẩm bẩm:
- Chồng, sao anh lại xuất sắc như vậy
- Dáng dấp anh đẹp trai
- Lại lợi hại như vậy
- Nhiều chủ nhiệm đều xoay quanh anh...
- Còn tỉ mỉ kiên nhẫn với em, dạy em làm phẫu thuật, cũng rất tốt với em, không giận em...
- Bây giờ em cảm thấy, mình như đang sống trong mộng vậy.
Trần Thương nghe Tần Duyệt lúng túng nói chuyện ở phía sau, không nhịn được cũng cười một tiếng.
- Anh nói xem anh không sợ sẽ chiều hư em à?
Nói tới chỗ này, Tần Duyệt vội vàng bảo đảm
- Chồng, em bảo đảm, em sẽ đối tốt với anh hơn, rất tốt rất tốt
- Em phải học làm món ăn ngon... Làm bữa trưa bữa tối cho anh.
- Em phải học...
- Em sẽ sinh cho anh một cục cưng...
Hai người vừa lặng lẽ nói vừa ra khỏi Hiệp Hòa.
Buổi tối, Trần Thương dưa Tần Duyệt đến một quán cơm, gọi hai món cá ăn món ăn thanh đạm, uống chén cháo.
Lúc này mới về nhà.
Sau khi về nhà, đã gần mười giờ.
Gian phòng này có một chỗ tốt nhất đó là có một sân thượng lớn, có thể nhìn thấy cảnh đêm của thành phố, Tần Duyệt trang trí nơi này rất thoải mái, phía dưới cửa trải hai tầng thảm, ghế ngồi thoải mái.
Sau khi trở về, hai người không tiếp tục ồn ào nữa, Trần Thương ôm máy tính viết luận văn.
Tần Duyệt cầm sách đọc ở bên cạnh.
Trần Thương cẩn thận suy nghĩ một chút, gần đây rất bận rộn.
Buổi tối về phải viết luận văn, anh cảm thấy hay là đầu tiên mình viết một luận văn liên quan tới kỹ thuật cầm đèn nội soi phẫu thuật khoang bụng.
Cũng không phải là phân tích, càng không cần kết quả thí nghiệm, đơn giản là lấy tổng hợp lại kỹ thuật trình bày và phân tích tình huống tiến hành.
Thật ra thì, loại luận văn này rất khó đạt điểm cao.
Bởi vì có thể tồn tại tính chủ quan rất mạnh, dẫn tới rất nhiều người không đồng ý.
Nhưng mà, Trần Thương cảm thấy mình cần phải thử một chút.
Hai giờ, Trần Thương đã viết bảy tám lần, nhưng mà anh cần tốn hai ngày để trau chuốt, Tần Duyệt kiểm tra một lần, đưa ra một ý kiến, sau đó sửa đổi một phen.
...
...
Ngày mai là thứ bảy, Tần Duyệt phải đi trực với Hứa Thụy.
Mà Trần Thương cũng không có chuyện gì, sau khi trau chuốt luận văn xong thì lưu lại.
Lúc này, điện thoại của Tôn Nghiễm Vũ gọi đến.
- Bác sĩ Trần, tôi đã bàn bạc một chút với các chủ nhiệm khác về kỹ thuật cầm đèn nội soi, mọi người đều cảm thấy có thể thực hiện
- Về việc cụ thể, khi cậu đến phòng khách, chúng ta ngồi xuống từ nói chuyện.
- Tôi cảm thấy, chuyện lần này chúng ta có thể làm xong.
Trần Thương vừa nghe, lập tức cũng cười lên:
- Làm phiền chủ nhiệm Tôn.
Sau khi cúp điện thoại, điện thoại Trần Thương lại đột nhiên vang lên
- Tiểu Trần, là tôi, Mã Nguyệt Huy, cậu mau đến bệnh viện
Trần Thương mới vừa nghe điện thoại, âm thanh của lão Mã đã nhanh chóng vang lên.
Trần Thương không để ý tới hỏi tại sao đã vội vàng đứng lên, đổi giày.
Bên này Mã Nguyệt Huy tiếp tục nói:
- Bên cầu trắng xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, sau khi cậu đến thì mau tới đây người bệnh bên này hơi nhiều.
Sau khi Trần Thương nghe, lập tức vội vàng lái xe về phía bệnh viện