Trong hình, Đào An Nhiên cười rất vui vẻ, mặc lễ phục tốt nghiệp màu xanh đậm lên người, nhìn vô cùng hoạt bát.
Đây là rất thời khắc quan trọng trong cuộc đời của cô
Cô không ngờ, cha mình vẫn giữ tấm hình này.
Mở album ảnh của cha ra, nước mắt Đào An Nhiên tí tách chảy xuống, bên trong album ảnh, tất cả đều là hình của cô và mẹ
Ông vẫn yêu hai người họ, thế nhưng... tại sao ông lại rời đi?
Đào An Nhiên rất không hiểu, vì sao cha lại muốn rời khỏi mình, ly hôn với mẹ chứ?
Đi lần này, cũng đã bảy tám năm, vì sao lại không tới nhìn hai người một lần
Đào An Nhiên rất không hiểu, vì sao cha mình muốn rời khỏi, mà lại tuyệt tình như vậy.
Vào lúc này, cô phát hiện mặt bàn có một cái Notebook.
Điền mật mã vào... Vẫn là sinh nhật của mình, lúc này Đào An Nhiên bỗng nhiên không dám tiếp tục.
Tựa như... khi chân tướng đang ở trước mắt, cô lại không dám nhìn tới.
Có điều, ngẩng đầu nhìn cha mình trong phòng phẫu thuật một cái, cô hít sâu một hơi, mở Notebook ra.
Rất nhiều rất nhiều...
Có rất nhiều nhật ký.
Thứ được viết trong nhật ký là thói quen từ nhỏ của Đào An Nhiên, thói quen viết nhật ký của Đào Quân cũng bắt đầu từ việc viết thư trước đây.
Khi làm lính, khi đó không có điện thoại, lão tiểu đội trưởng để họ viết thư về nhà, Đào Quân không biết chữ.
Đào Quân trượng nghĩa, đứng ở bên trong hàng đều là nổi dông.
Tân binh nhập ngũ, không thể thiếu đùa giỡn một phen, mà lúc này Đào Quân quả thực là mang theo một đám tân binh, thể hiện khí thế của một lão binh ra.
Trong lớp có một người rất có văn hóa, vừa bắt đầu Đào Quân đã để ông hỗ trợ viết thư cho nhà, thế nhưng... Sau khi một lần về nhà ra mắt quen biết Đào An Nhiên mẹ mình sau đó, Đào Quân chợt phát hiện thư tình không thể để cho người khác viết
Thế là bắt đầu học viết chữ, rất nhanh, một bản 《 Trích dẫn từ chủ tịch Mao》 cũng học xong toàn bộ...
Sau khi biết viết chữ, Đào Quân không làm gì thì viết thư, viết nhật ký, chờ cầm về nhà cho cô đọc.
Cái thói quen này, sau này lại chậm rãi biến mất, có điều ngẫu nhiên cũng sẽ còn viết.
Phía dưới Notebook còn có một file có tên: « Gửi An Nhiên ».
- An Nhiên, cha là một người cha không xứng chức, thế nhưng cha đoán khi con nhìn thấy lá thư này thì cha cũng không còn rồi.
- Trước năm 2014, cha gặp một số chuyện rất phiền phức, có thể phải ngồi tù, chỉ là một khi ngồi tù, cũng không biết phải mấy năm, thế nhưng... cha phải nói cho con, đó là cha không phải người xấu, từ trước đến nay cũng không phải, cha vẫn còn nguyên tắc và ranh giới cuối cùng của bản thân.
- Cha muốn làm một anh hùng, thế nhưng xã hội này nói cho cha, là cha không thể làm anh hùng. Chuyển nghề trở về, cha thỏa thuê mãn nguyện, muốn mở ra một kế hoạch lớn, cho mẹ và con gái có cuộc sống tốt nhất, đáng tiếc cha phát hiện, cha có quá nhiều lạ lẫm với cái thế giới này, thế giới đã từng rất quen thuộc với mình, đang không ngừng thay đổi...
- Ngồi tù, đây không phải chuyện hào quang đáng ngưỡng mộ gì, nói còn bị hàng xóm chê cười, thậm chí sau này cũng ảnh hưởng việc làm và tiền đồ của con, cha sẽ xử lý chuyển trường cho con, đi tìm chiến hữu của cha, đổi cho con đến một cái môi trường mới, tiếp đó thu xếp thật tốt cho con và mẹ con...
...
- Làm một người cha nhưng lại ngồi tù, đối với một gia đình mà nói là một chuyện phiền toái, cho dù sau này làm cái gì, cũng cần thẩm tra chính trị, Đào Quân tôi thất bại như thế nào, cũng không thể ảnh hưởng đến tiền đồ của con gái, mẹ của con cũng sẽ có lúc then chốt khi chuyển chính thức... Cha chỉ có thể ly hôn, rời bỏ hai mẹ con, tiếp đó để lão lãnh đạo có thể xem xét chút tình mọn ngày xưa, có thể giúp đỡ.
- Khi đó con chỉ có mười bảy mười tám tuổi, cha bị phán quyết tám năm, thế nhưng cha nghĩ đến lúc con tốt nghiệp tìm việc làm, lỡ như muốn tiến vào biên chế, khẳng định là cần thẩm tra chính trị, ba mình đi tù là rất khó thông qua, cha cũng bắt đầu cố gắng biểu hiện, cố gắng giảm hình phạt xuống, cha lập công mấy lần, sáu năm ra tù, khi đó con tốt nghiệp đại học, cha lại đi nhìn con một cái...
- Sau khi đi ra, ba mới biết được, hai mẹ con vẫn mạnh khỏe... Cha rất vui vẻ
- Công việc của con giờ đã thành công, con cũng không lại bị liên lụy hay ảnh hưởng, lúc này... Cha thật sự vui vẻ
- Thế nhưng rốt cuộc cha vẫn không trở về được.
Đào Quân xuất thân từ quân nhân, đã từng là đảng viên, thậm chí còn có huy chương hạng 2 và huy chương hạng 3.
Ông dùng những này, cầu lão tiểu đội trưởng, để con gái của mình không bị nhận quá nhiều liên lụy.
Cho dù đã sớm ly hôn, thẩm tra chính trị vẫn sẽ tra được Đào Quân, thế nhưng Đào Quân biểu hiện hết sức ưu tú, thậm chí còn có hành vi lập công
Lại thêm huy chương hạng 2 huy chương hạng 3 trước đây, sự trợ giúp của lão lãnh đạo.
Đào An Nhiên không bị liên lụy, thuận lợi thông qua công chức thẩm tra chính trị.
Công chức kiểm tra thẩm tra chính trị dù sao rất nghiêm ngặt, nếu có ngay người nhà trực hệ đi tù, cho dù là đã ly dị, cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn, nếu như không có ly dị, ảnh hưởng sẽ chỉ càng lớn
Đào Quân biết rõ một điểm này, ông mới làm những chuyện này.
Ngôn ngữ của người đàn ông này dù không tốt, lại biết chính mình không thể liên lụy con cái và cái nhà này.
Ông rời đi, tình nguyện gánh lấy bêu dông mẫu nữ, cũng không muốn họ bị liên lụy.
Ông biết rõ, Đào An Nhiên và mẹ của cô, khẳng định là sẽ không đồng ý ly hôn, cho dù là như thế nào đi nữa, cũng sẽ không ly hôn.
Thế nhưng...
Tính cách của người đàn ông chủ nghĩa như Đào Quân này, là không cho phép bản thân thành như thế.
Đương nhiên, không có cái gì đúng sai với có đáng giá hay không
Từ phương diện của Đào Quân, có thể mọi thứ đều đáng giá.
Thế nhưng đối với Đào An Nhiên, cô tình nguyện cho thời gian quay lại, cô cũng phải có một gia đinh hoàn chỉnh, dù cha mình là một người ông hùng cũng tốt, người vô tích sự cũng được... Cha vẫn là cha, biên chế không tiến vào cũng được
Nhìn bức thư này, Đào An Nhiên khóc thật lâu.
Thật lâu, nhìn mẹ mình, Đào An Nhiên ôm bà nói:
- Mẹ ơi, thật ra cha không có vứt bỏ chúng ta, cha chỉ là sợ ảnh hưởng chúng ta thôi...
Người phụ nữ thở dài.
Sao bà có thể không biết chứ?
Đột nhiên ly hôn làm cho bà nhạy cảm ý thức được, xảy ra chuyện rồi.
Thế nhưng, khi đó An Nhiên thi đại học, bà cũng không thể nói
Nhìn con gái khóc thành như vậy, người phụ nữ cũng nước mắt như mưa.
Hiểu lầm trong bảy tám năm tan thành mây khói.
Thế nhưng cái này lại có thể như thế nào?
Nhìn thấy cha mình ở trên bàn phẫu thuật, sống chết chưa biết
Trong lòng Đào An Nhiên cũng là đau như đao cắt.
Có lẽ... Nếu như Lâu Tân Cừ không liên hệ với mình, cho dù có thể là một mình cha khỏi bệnh, cũng sẽ nằm một người ở đây, không có người chiếu cố à?
Anh hùng?
Anh hùng cái gì chứ
Đào An Nhiên chỉ hi vọng cha cô là một người bình thường.
Đây chính là anh hùng trong mắt của cô.
Đám người Lâu Tân Cừ nhìn một màn này, bất đắc dĩ thở dài.
Đào Quân này, là đàn ông thực sự nha.
Không quan tâm đã từng như thế nào đi nữa, thế nhưng những chuyện này của ông, Lâu Tân Cừ thân là đàn ông, cũng sẽ hơi khâm phục.
Không quản người làm cha này thành công hay không, ông... đã cố hết sức rồi
Cảm xúc Đào An Nhiên chậm rãi ổn định lại, cô đang khẩn cầu ông trời cho mình một cơ hội.
Để cha mình khỏe lại
Ông yên lặng bỏ ra vì mình nhiều như vậy, thế nhưng bản thân đã làm cái gì?
Ngoại trừ phàn nàn rồi hận ông, chính mình thậm chí còn không cố gắng đi tìm, lắng nghe ông.
Thậm chí, hôm nay tới đây, Đào An Nhiên chỉ muốn hỏi ông một câu, những năm này, cha đi chỗ nào? Khi đó vì sao ba không quan tâm con và mẹ thế
- Viện trưởng Ngô... Cha cháu, ông có thể được cứu sống không?
Đào An Nhiên bất đắc dĩ hỏi...