Xem bệnh, quyền tự chủ này là ở trong tay người bệnh.
Nghe thấy Dương Khiết, Trần Thương cũng hơi bất đắc dĩ.
Cũng không thể để bệnh viện an bài mấy trăm người đàn ông, đứng ngay cửa ra vào, sau đó cột người bệnh lên trên giường, bắt đầu kiểm nghiệm các loại sinh lý sinh hóa, tiếp đó X-quang, dây chuyền hạch từ CT, cuối cùng đè người bệnh lại tiêm thuốc tê, ném ở trên bàn phẫu thuật được.
Cái này... Cũng là không thể nào.
Trần Thương thở dài:
- Chạy thì chạy đi.
Có điều, do dự một hồi, Trần Thương vẫn luôn có hơi không yên lòng, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Dương Khiết sững sờ:
- Bác sĩ Trần, anh định đi đâu?
Trần Thương không quay đầu, nói thẳng một câu:
- Nha! Không có chuyện gì, tôi thấy chắc là chưa chạy xa đâu, nói không chừng còn đang nằm trên mặt cỏ ở đâu đó, khiêng trở về vẫn có thể trị
Một câu làm cho Dương Khiết suýt chút phun sữa
Cái này cũng được à?
Dương Khiết nở nụ cười.
Trần Thương nhìn xung quanh một lần, hoàn toàn chính xác không tìm được người nào, lần này, anh mới yên tâm.
Dù sao, có thể chạy xa như vậy, hẳn không phải là viêm tụy hoại tử xuất huyết cấp tính, nhiều nhất cũng chỉ là viêm tụy phù nề cấp tính.
Hơi trầm ngâm một lát, Trần Thương an tâm trở về cấp cứu.
Dương Khiết bất đắc dĩ cười nói:
- Tìm được không?
Trần Thương lắc đầu:
- Không có, mặt cỏ bồn hoa nhà vệ sinh cũng tìm hết rồi, không thấy.
Dương Khiết nhìn Trần Thương muốn cười:
- Bác sĩ Trần, anh có cần phải xuẩn manh như thế hay không?
Trần Thương sững sờ, nghiêm túc nói:
- Chị Dương, chị khẳng định hơi hiểu lầm với thuộc tính của em rồi.
Chuyện người đó chỉ là một đoạn nhạc đệm, Trần Thương bên này vẫn tiếp tục đầu nhập vào công việc.
...
...
Buổi trưa sau khi tan tầm, Trần Thương không về phòng mà ở văn phòng đặt thức ăn ngoài, buổi sáng có tương đối nhiều người bệnh, sau khi xử lý người bệnh nằm viện xong, lại tới rất nhiều người bị thương ngoài cần kịp thời xử lý.
Xử lý toàn bộ xong, đã đến đúng một giờ trưa.
Sau khi anh trai giao hàng cầm túi thức ăn để xuống, nhìn Trần Thương một cái:
- Bác sĩ Trần, ăn cơm sớm một chút.
Trần Thương cười cười.
Nói đến, khoảng thời gian Trần Thương ở cấp cứu này đến nay, đã quen biết mấy người shipper giao hàng, họ đưa cơm ngay gần bệnh viện, một tới hai đi thật đúng là đã quen thuộc.
Vừa vặn ăn cơm, Trần Thương đứng dậy đi phòng trực ban.
Nơi này so với phòng trực ban ở Tỉnh Nhị Viện còn lớn hơn không ít, mấy cái giường, lão Mã nằm ở nơi đó ngủ tiếng ngáy rung trời, có điều không ảnh hưởng tới Lý Việt bên cạnh chút nào.
Buổi sáng thứ hai là thật bận rộn, sau khi lão Mã tới từ tám giờ sáng, giao ban cũng không kịp, trực tiếp theo xe mang theo Lý Việt đi chấp hành nhiệm vụ cấp cứu.
Thủ đô quá lớn, khác biệt so với An Dương, trung tâm cấp cứu thủ đô là toàn bộ trung tâm cấp cứu của thành phố.
Viện trợ hai ca phẫu thuật cấp cứu, sau khi trở về, hai người cũng thành như vậy, bữa trưa thì ăn bánh mì trong tủ lạnh.
Trần Thương vừa mới nằm ngủ, điện thoại đột nhiên vang lên.
Là một số điện thoại lạ, Trần Thương tò mò, tắt giọng nói phòng trực ban, rồi mới nhận.
- Alo? Chào ngài.
- Chào anh bác sĩ Trần, tôi là Từ Nhược Vận.
Điện thoại bên kia truyền đến tiếng nói thanh thúy.
Sau khi Trần Thương nghe thấy, không khỏi sửng sốt một chút.
Từ Nhược Vận?
Đây không phải... cái người bạn gái trong nhà Trịnh tổng ban đầu được mình khâu lại... à?
- Vâng, xin chào.
Trần Thương lễ phép trả lời một câu.
Từ Nhược Vận nói:
- Bác sĩ Trần, tôi có một người bạn đang bị thương, từ phần cổ đến ở ngực có một vết rạch tương đối lớn, cần khâu lại.
Sau khi Trần Thương nghe thấy, bất đắc dĩ nói:
- Đến bệnh viện đi, nếu lỗ hổng tương đối lớn thì hoàn cảnh rất khó bảo trì vô khuẩn, mà cần chuẩn bị dụng cụ cũng tương đối nhiều.
Vào lúc này, điện thoại đã giao cho một người đàn ông khác.
- Bác sĩ Trần, tình huống tương đối đặc thù, đi bệnh viện tương đối phiền phức, nếu không thì anh đến nhà tôi một chuyến được không, dụng cụ tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng cho.
m thanh người đàn ông nghe rất lễ phép, thật ra lại luôn có một loại cảm giác như đang vênh mặt hất hàm sai khiến vậy.
Thế nhưng, nghĩ đến Trịnh tổng có trợ giúp rất lớn đối với mình, Trần Thương cũng chuẩn bị đồng ý.
Có điều vào lúc này, điện thoại có người gọi đến, Trần Thương xem xét, là Tôn Quảng Vũ ở Hiệp Hòa.
Trần Thương nói qua với đối phương:
- Thật xin lỗi, chờ một chút, bên này tôi có điện thoại, đợi lát tôi gọi lại cho anh.
Nói chuyện, Trần Thương hoán đổi cuộc gọi:
- Chủ nhiệm Tôn, làm sao vậy?
m thanh Tôn Quảng Vũ rất rõ ràng hơi gấp rút:
- Tiểu Trần, đến phòng phẫu thuật Hiệp Hòa một chuyến đi, nhanh, sau khi tới tôi để người đi đón anh
m thanh của Tôn Quảng Vũ hơi run rẩy làm cho Trần Thương ý thức được, chuyện này hình như không đúng lắm.
Lập tức vội vàng gật đầu nói:
- Tốt, tôi lập tức đi ngay
Tôn Quảng Vũ gật đầu tiếp tục thúc giục một câu:
- Nhanh lên! Trong điện thoại nói không hết được.
Sau khi Trần Thương nghe thấy câu nói này, đồng ý, nhanh chóng cúp điện thoại, không kịp thay quần áo đã đứng dậy chạy ra bên ngoài.
Trung tâm cấp cứu đến Hiệp Hòa có gần 30 phút đường đi xe.
Trên đường Trần Thương trực tiếp gọi về cho Từ Nhược Vận một cái:
- Xin lỗi, hiện tại tôi hơi việc gấp, không thể qua được, thực sự xin lỗi.
Nghe thấy Trần Thương, người đàn ông lập tức biến sắc, lớn tiếng nói:
- Bác sĩ Trần, tôi biết anh cần tiền! 10 vạn, không 20 vạn! Anh chỉ cần khâu cái vết thương này, tôi sẽ cho anh 20 vạn
Trần Thương sững sờ, tôi làm sao lại đòi tiền?
Mà lại, nghe giọng nói của đối phương, Trần Thương quả thực hơi không thích.
- Thật xin lỗi, tôi có việc gấp! Nếu như là vết thương, anh tranh thủ thời gian liên hệ bác sĩ đi, không được kéo dài thời gian quá lâu, nếu không sau khi khôi phục, có thể sẽ hình thành vết sẹo tương đối rõ ràng.
Trần Thương là nhìn vào mặt mũi của Từ Nhược Vận, nhắc nhở một câu, đang lúc nói chuyện, cũng chuẩn bị khởi động xe rời đi.
Người đàn ông bên kia nghe xong, lớn tiếng nói:
- Không đủ đúng không? 50 vạn! Khâu lại một cái vết thương, năm mươi vạn
Trần Thương thấy thế, trực tiếp cúp điện thoại.
Loại người này là không thể nói lý.
Đừng nói hiện tại Trần Thương có thiếu tiền hay không, trước đây khi khâu lại cho Từ Nhược Vận, nếu như không phải vị Triệu Hổ Thu kia mang người tới cấp cứu ồn ào cầu xin mình, Trần Thương thật đúng là khó mà nói.
Mà ở trong mắt người đàn ông, chính mình cũng tựa như cung cấp phục vụ, đưa tiền, tôi phục vụ cho anh, anh không đến là bởi vì giá tiền không đủ, tôi có thể nâng giá.
Hoàn toàn chính xác
Tiền có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, thế nhưng tuyệt đối không phải tất cả vấn đề.
Vào lúc này, điện thoại vang lên, lại là Từ Nhược Vận, Trần Thương trực tiếp cắt đứt, không tiếp tục tiếp.
Không bao lâu, tới một cái tin nhắn.
- 100 vạn, 200 vạn đều được, chỉ cần anh khâu lại cho tốt.
Lại là kiểu này, Trần Thương trực tiếp không để ý đến.
Mà là để điện thoại qua bên cạnh, một chân đạp ga xuống dưới, chạy thẳng tới Hiệp Hòa.
Thâm chí có thể dọa cho âm thanh của Tôn Quảng Vũ hơi run rẩy, Trần Thương có thể tưởng tượng tình trạng hiện tại mình đang đối mặt chính là ra sao.
Tuyệt đối là vô cùng nguy hiểm
Nghĩ tới đây, Trần Thương cũng lo lắng nhiều hơn mấy phần.
Mà lúc này, bên trong một biệt thự sang trọng ở khu biệt thự Tây Tam Hoàn thủ đô, người đàn ông cầm điện thoại, sắc mặt dữ tợn, tức giận đến tay có hơi run
Mà đồng thời khuôn mặt Từ Nhược Vận cũng hơi khó coi.
Cô không ngờ, Trần Thương một chút cũng chẳng thèm nể mặt cô.