Sau khi Xa Linh kết thúc phẫu thuật, Trần Thương mặc quần áo cho cô bé nhỏ chỉnh chu xong, sau đó lại để y tá đẩy đi.
Nhìn thấy cô bé nhỏ đang ngủ say, gương mặt Trần Thương lộ ra ý cười.
Mà lúc này đây, Lưu Toàn thấy thế, bỗng nhiên cười:
- Giáo sư Trần, còn chưa chuẩn bị có đứa bé à?
Câu nói này nháy mắt nhắc nhở Trần Thương.
Đúng nha...
Theo tuổi tác càng cao, Trần Thương càng có nhiều rất nhiều tình cảm không hiểu được đối với trẻ em.
Có thể do con người tới một độ tuổi nhất định, cũng sẽ ưa thích em bé nhỉ?
Nghe thấy Lưu Toàn, Trần Thương cười cười:
- Cũng đang chuẩn bị.
Lưu Toàn gật đầu:
- Ừm, chuẩn bị sớm một chút, không nên thấy quá bận rộn mà trì hoãn, tôi cảm thấy, con người nên vào thời gian thích hợp, làm chút chuyện thích hợp.
- Anh cũng không cần yêu cầu hà khắc đối với bản thân như vậy, mỗi ngày đều khổ cực mệt mỏi như thế.
- Nói một câu thực tế, hiện tại dù khởi đầu của anh không suôn sẻ, sau này cũng sẽ là một viện sĩ.
- Sự nghiệp và học thuật của anh, đã vượt qua rất nhiều người một đoạn dài.
- Anh phải cố gắng hơn trên cuộc sống
Lưu Toàn vừa cười vừa nói.
Trần Thương gật đầu:
- Để tôi cố gắng một chút.
Các y tá nhìn Trần Thương chỉnh lý y phục cho Xa Linh, cũng ấm lòng cười cười nói:
- Bác sĩ Trần thật là tri kỷ.
Trần Thương cười cười, không nói gì.
Sau khi phẫu thuật xong, Trần Thương về tới khoa cấp cứu.
Buổi sáng ở khoa cấp cứu mãi luôn bận rộn như vậy, Trần Thương vừa mới trở về, đã bị gọi đi đổi thuốc.
Lúc mười một giờ, điện thoại 120 vang lên, một người bệnh đột nhiên té xỉu ở trên đường phố, sau khi người đi đường nhìn thấy, tranh thủ thời gian gọi120.
Bên này Trần Thương vừa vặn ngừng lại công việc trong tay, lúc này vội vội vàng vàng mang theo Dương Khiết lên xe cấp cứu.
Đột nhiên té xỉu, tình huống cũng rất nhiều, nhưng đại đa số tình huống đều không thể lạc quan, nghĩ tới đây, Trần Thương không khỏi lo lắng.
Tim mạch ngất xỉu?
Hay bệnh biến hệ thần kinh?
Cho dù là loại nào, đều sẽ có chút phiền phức.
Mà lại, bình thường mà nói, người qua đường gọi 120 cũng tương đối không rõ ràng, nhiều khi nói về tình huống người bệnh không rõ ràng, vì lẽ đó tình huống còn phải suy nghĩ thêm một chút.
Nhưng, người ta có thể đánh 120 đã rất tốt, rất nhiều người sau khi trông thấy, thậm chí còn hận không thể tránh đi.
Lúc này, Dương Khiết cũng đã chuẩn bị xong dụng cụ khử rung tim rồi.
Với tư cách là một y tá cấp cứu lâu năm có uy tín, kinh nghiệm Dương Khiết rất phong phú, đối mặt với tình huống như vậy, thậm chí những bác sĩ cấp cứu bình thường của những bệnh viện khác đều phải kém hơn.
Thậm chí khi đối mặt với tình huống đột phát, Dương Khiết xử lý, thường làm cho hai mắt của Trần Thương tỏa sáng.
Kỳ thật hiện tại chuyện Trần Thương lo lắng nhất chính là trái tim người bệnh đột nhiên ngừng.
Nếu thật như vậy, chờ xe đi tới, khả năng người kia cũng chẳng còn sống nổi?
Thời gian hoàng kim để cấp cứu trái tim đột nhiên dừng lại cứ như vậy trôi qua mấy phút.
Hai người liếc nhau, từ trong đôi mắt hai bên đều thấy được một tia bất an.
Cuối cùng, xe cấp cứu đến địa điểm chỉ định.
Rất dễ tìm, sau khi xuống xe Trần Thương đã nhìn thấy một đám người vây quanh bên đường.
Dương Khiết vội vàng hô:
- Mọi người nhường một chút, cám ơn.
Nghe thấy 120 tới, mọi người tranh thủ thời gian tránh ra.
Bên này Trần Thương cũng nhanh nhanh chạy tới.
Trong tay thậm chí đã cầm chắc một vài thứ cấp cứu khi cần.
Nhưng vừa mới tới, Trần Thương lại bỗng nghe thấy một tràng tiếng ngáy vang lên.
- Khò khè...
Một nháy mắt, Trần Thương kinh ngạc.
Đây... Là ngủ thiếp đi?
Còn Dương Khiết vừa làm chuẩn bị CPR tốt, vừa nghe thấy tiếng ngáy của người bệnh trên mặt đất.
Hai người liếc nhau, từ trong con mắt hai bên thấy được một loại bất đắc dĩ...
Trần Thương nghĩ tới đây, vỗ bả vai người đàn ông, hô bên tai:
- Anh ơi, tỉnh lại đi
Sau khi đập một hồi, người đàn ông mơ mơ màng màng mở mắt:
- Ôi? Tôi lại tới bệnh viện à?
Nói xong nhìn một chút xung quanh, người đàn ông ảo não nói một câu:
- Thao, lại ngủ thiếp đi.
Một câu, khiến người đi đường xung quanh nói dở khóc dở cười.
Cái gì gọi là lại ngủ thiếp đi?
Người đàn ông cũng đã hơn ba mươi tuổi, thở dài, nhìn Trần Thương một chút, do dự nửa ngày, thở dài, yếu ớt hỏi:
- Bác sĩ, anh nhìn tôi cũng không có chuyện gì, còn bệnh viện, khẳng định tôi cũng không muốn đi, tiền xe cấp cứu lần này tôi có thể không trả không?
- Tôi... Tôi cũng không nghĩ tới chuyện sẽ thành ra như vậy.
Nhìn bộ dạng người đàn ông, Trần Thương nhíu mi tâm lại.
Mà Dương Khiết lại nhịn không được cười lên.
Người đi đường vây xem xung quanh nhìn người đàn ông không có việc gì, lập tức cũng nở nụ cười.
- Tôi dựa vào, thì ra là ngủ thiếp đi...
- Người anh em này cũng quá mạnh đi, đi đường cũng ngủ, đây là buồn ngủ đến cỡ nào?
- Trâu bò, đại thần
- Thần ngủ trên đường nha.
...
Nghe nghị luận ầm ĩ xung quanh, người đàn ông cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Dương Khiết cũng đã nhìn ra, đại ca này cũng không phải lần đầu, bằng không cũng sẽ không hỏi về chuyện có cần giao chi phí xe cấp cứu120 hay không?
Có điều, bình thường mà nói xe cấp cứu đi không được gì cũng không phải chuyện hiếm có, xe cấp cứu 120 Tề Tề Cáp Nhĩ năm ngoái chạy không gần 5000 chuyến, kỳ thật, đại đa số loại tình huống này, xét đến cùng vẫn thuộc về lãng phí tài nguyên của cấp cứu.
Như tình huống ngay lúc này, người có lòng tốt gọi 120 đã sớm rời đi, mà người bệnh cũng tỉnh dậy, rõ ràng không thu hoạch được gì.
Tài xế lão Lưu trông thấy một màn này, cũng quen thuộc, lắc đầu, phát động xe, nhanh chóng muốn rời khỏi.
Chạy làm một chuyến vô ích, anh sớm đã tập mãi thành thói quen, có người ven đường té xỉu, hoặc uống say, người khác có lòng tốt đi ngang qua hỗ trợ bấm 120 rồi cũng rời đi.
Cũng có chút chứng bệnh nhẹ, sau khi gọi điện thoại cấp cứu, bệnh nhân cảm giác triệu chứng của mình đã biến mất hoặc giảm bớt, lại thay đổi chủ ý, không ngồi xe nữa.
Thậm chí còn có chuyến đường dài, anh đã sắp đến hiện trường, đột nhiên gọi điện thoại nói đợi không được, trước thời hạn đón xe.
Dù sao đủ kiểu tình huống đều có.
Mà khi tất cả mọi người chuẩn bị rời đi, Trần Thương nhìn người đàn ông, bỗng nhiên nói:
- Anh hình như không phải lần đầu tiên như vậy đúng không, ví dụ như đi bộ ngủ gục, lúc lái xe, lúc ăn cơm, cũng có tình huống như vậy?
Người đàn ông vốn đang quay người chuẩn bị rời đi, nghe thấy Trần Thương, nhẹ gật đầu:
- Ừm, đúng vậy, làm sao anh biết?
Trần Thương nói:
- Triệu chứng này của anh rất có thể là một căn bệnh, gọi là chứng ngủ rũ.
Nghe thấy Trần Thương, lập tức người đàn ông cười cười:
- Thật sự không biết trên đời này cũng có căn bệnh này?
Sau khi người qua đường vây xem xung quanh nghe thấy, cũng lập tức ghé mắt nhìn lại.
Căn bệnh như chứng ngủ rũ này mặc dù không đáng sợ, nhưng đáng sợ là, thường xuyên xảy ra sẽ gây ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn vì hội chứng này.
Loại bệnh này không phổ biến ở cấp cứu, nhưng... Loại bệnh này lại thường xuyên đưa tới sự cố cho cấp cứu
Kỳ thật loại bệnh này, nhiều khi, đều dựa theo triệu chứng để chẩn bệnh.
Trần Thương phát hiện người đàn ông này rõ ràng không biết gì về căn bệnh đó, mà lại nhiều lần như vậy cũng không hề quá coi trọng, may mà vận khí anh ta tốt, không có xảy ra chuyện, bằng không... Thật sự sẽ có chuyện lớn
Nhưng, Trần Thương vẫn cảm thấy người đàn ông này nên đi bệnh viện khám:
- Chứng ngủ rũ là một loại mãn tính, nó gây nên tàn tính thần kinh, đồng chí, tôi cảm thấy anh cần phải coi trọng hơn.