Sáng sớm, Đường Sâm gọi điện thoại cho George Sivir:
- Chủ biên, luận văn của Trần Thương tới rồi.
Nghe thấy vậy, George Sivir lập tức vui mừng:
- Nha! Đường Sâm, cậu quả thực là một thiên tài! Nhanh như vậy đã thúc giục được rồi sao?
Đường Sâm cười cười:
- Tôi và Trần Thương là bạn bè.
Nhưng...
Sau nửa giờ.
George Sivir nhìn Đường Sâm, đột nhiên cảm giác thấy Đường Sâm có chút ngốc
Thậm chí bà còn cảm thấy khi Đường Sâm nói Trần Thương là bạn anh ta, nhất định là không hiểu hết ý nghĩa của hai chữ “Bạn bè”.
- Đường Sâm, nếu tôi là cậu thì tôi nhất định sẽ nghiêm túc bàn bạc với bác sĩ Trần một chút, viết một vài bài luận văn liên quan tới kỹ thuật bắc cầu động mạch vành, kiến thức này đối với tạp chí xã của chúng ta hay liên quan tới cậu mà nói, đều là một chuyện tốt
- Thậm chí tôi sẽ nói cho anh ta biết, chúng ta có thể giúp anh ta ra một bộ chuyên mục
- Trông coi một * ngọn kim sơn * tốt như vậy, vậy mà cậu lại thúc giục đến hai bài luận văn thế này?
Ngọn kim sơn: là một ngọn núi vàng, ý chỉ Trần Thương là báu vật.
- Chẳng lẽ cậu không biết sao? Hiện tại chủ đề đang nổi là cái gì, chính là hội nghị của tổ chức tim không ngừng đập của Trung Quốc, còn có Mayo kỹ thuật tiếp tục xây dựng lại đường tiêu hóa, tôi cảm thấy cậu nên dốc sức vào hai mảng này, hiểu chứ?
George Sivir cảm giác chính mình rõ ràng đã qua thời mãn kinh, nhưng lại vì Đường Sâm mà lập tức tái phát lại thời mãn kinh.
Vốn dĩ sau khi Đường Sâm nói với bà rằng hai bài luận văn của Trần Thương đã được gửi tới, George Sivir đã vô cùng vui vẻ, cho là cuối cùng thì Trần Thương cũng muốn bắt đầu làm luận văn phát triển nghiên cứu lĩnh vực tim không ngừng đập.
Dù sao kỹ thuật bắc cầu động mạch vành của Trần Thương đã có chút danh tiếng, thậm chí đã thành chủ đề hot trước mắt, đều khiến cho Đường Sâm phải thuyết phục rất lâu.
Nhưng sau khi xem xong, lại là hai bài luận văn về nội soi, điều này làm cho George Sivir có chút hụt hẫng.
- Được rồi được rồi, cậu đi mau đi, để lại một phần luận văn, tôi nhìn lại một chút.
George Sivir khoát tay áo với Đường Sâm.
Đường Sâm thở dài, sớm đã biết sẽ có kết quả này.
Sau khi thu dọn xong, anh ta đứng dậy đi tới bệnh viện Brompton hoàng gia anh.
Nghĩ tới nghĩ lui, cầm theo hai phần luận văn của Trần Thương, sau đó đứng dậy đến bệnh viện.
Đến khoa ngoại, khi tìm tới Oersted, Đường Sâm đưa văn kiện cho Oersted xác nhận không sai rồi ký tên.
Sau đó nói:
- Bác sĩ Oersted, chỗ tôi có hai bài luận văn, ông thử xem một chút được chứ?
Oersted lập tức sững sờ:
- Ồ? Luận văn gì thế?
Đường Sâm nghe thấy Oersted cảm thấy hứng thú, vội vàng nói:
- Là luận văn của Trần Thương, chính là luận văn về phẫu thuật nội soi cắt ruột thừa mà ngài rất xem trọng đó.
Mắt Oersted bỗng nhiên sáng lên:
- Đó là một bác sĩ rất tỉ mỉ, đưa luận văn cho tôi, tôi nhìn một chút.
Đường Sâm gật đầu, lấy bài báo từ trong túi ra, đưa tới:
- Bác sĩ Oersted, tôi không quấy rầy ngài nữa, tạm biệt.
Nói xong, anh ta đứng dậy rời đi.
Oersted vừa mới xem kỹ xảo sử dụng nội soi, lập tức khẽ nhíu mày, vậy mà lại nghiên cứu cái này?
Xem ra bác sĩ Trần Thương này thật sự rất để ý tới các chi tiết của khoa ngoại.
Tiêu tốn rất nhiều tinh lực và thời gian để nghiên cứu kỹ xảo sử dụng nội soi.
Ở trong mắt đại đa số người, thứ mà bác sĩ khoa ngoại cần nghiên cứu chính là phẫu thuật và bệnh tật về khoa ngoại, mà không phải đi nghiên cứu một loại máy móc... Đây giống với nghiên cứu các dụng cụ như kim pen kẹp, kẹp tách, kẹp cầm máu.
Vì rất nhiều người cảm thấy, đây là chuyện của công ty thiết bị y tế. Mặc dù Oersted cho rằng rất có sáng tạo, nhưng sau khi xem một lúc, cũng không có để ý quá nhiều, ông cũng cảm thấy một bác sĩ có tài lại đi nghiên cứu thứ này thật sự có chút lãng phí tinh lực.
Nghĩ tới đây, xuất phát từ lòng tốt, Oersted quyết định nhắc nhở cậu ta một chút, hi vọng đừng lãng phí tài hoa và tinh lực của mình, nên đi nghiên cứu nhiều hơn về một vài ca phẫu thuật khoa ngoại có ý nghĩa.
Oersted trực tiếp cầm điện thoại lên, gọi cho Đường Sâm.
Đường Sâm trông thấy Oersted gọi điện thoại, lập tức vui mừng, chẳng lẽ Oersted tiên sinh rất xem trọng luận văn của Trần Thương?
Nếu ông ấy xem kỹ, chuyện này tuyệt đối không thành vấn đề.
Dù sao Oersted cũng là phó tổng biên, cho dù là George Sivir, cũng cần nghe chỉ đạo của ông ấy.
- Bác sĩ Oersted, chào ông
Đường Sâm vội vàng nói.
Oersted gật đầu nói:
- Tôi đã xem luận văn rồi, rất có sáng tạo, cũng làm cho hai mắt tôi tỏa sáng, có thể phát biểu
Đường Sâm lập tức hưng phấn lên, cười nói:
- Cám ơn tổng biên
Oersted tiếp tục nói:
- Nhưng... Đường Sâm, nhờ cậu nhắn với bạn của cậu, cậu ta rất có tài, vẫn nên dành thời gian đi nghiên cứu một vài phẫu thuật khoa ngoại thì hơn, chứ không phải đi nghiên cứu những thứ này, mặc dù hữu dụng, nhưng với cậu ta mà nói, không thể nghi ngờ có chút lãng phí tinh lực
Đường Sâm nghe xong, lập tức sững sờ.
Cười cười xấu hổ:
- Vâng, cám ơn Oersted tiên sinh đã nhắc nhở.
Cúp điện thoại, Đường Sâm thở dài, bất đắc dĩ cười cười.
Ném túi xách xuống ghế lái phụ, lái xe chuẩn bị rời đi.
...
Oersted vừa vặn cúp điện thoại, y tá đã đến thúc giục:
- Bác sĩ Oersted, phẫu thuật sắp bắt đầu rồi.
Oersted cười đứng dậy, nói tiếng “Cám ơn”, rồi đi tới phòng mổ.
Với tư cách là người phụ trách khoa ngoại của bệnh viện Brompton Hoàng gia Anh, địa vị trong ngành của ông rất cao, trong giới học thuật khoa Ngoại tổng hợp nước Anh có lực ảnh hưởng rất lớn, đồng thời còn kiêm nhiệm chức phó tổng biên của « Tạp chí khoa ngoại Anh».
Ca phẫu thuật hôm nay rất quan trọng, là phu nhân của một vị quyền quý ở Luân Đôn, bản thân người phụ nữ này còn là con trong một gia tộc lớn.
Luân Đôn là một thành phố phồn hoa, nơi này chiếm nhiều loại xe sang trọng nhất quốc gia này, sở hữu căn hộ đắt nhất, thậm chí rất nhiều người giàu có trên thế giới đều chơi không biết chán, dồn dập mua bất động sản ở Luân Đôn.
Như thường lệ Oersted khử trùng tay rồi thay quần áo, chuẩn bị bắt đầu phẫu thuật.
Ca phẫu thuật hôm nay có tầm quan trọng lớn, cũng sẽ có chút khó, đây đối với Oersted mà nói, cũng rất có tính khiêu chiến.
Bệnh nhân là một ca bệnh bị nhiễm dị vị túi mật.
Khi viêm túi mật phát tác, dù đã làm rất nhiều kiểm tra cũng không có phát hiện, cũng do Oersted đưa ra kết luận rằng người bệnh là bị nhiễm dị vị túi mật.
Người phụ nữ mới 34 tuổi, rất sợ trên thân thể mình để lại sẹo, hi vọng bản thân bác sĩ Oersted mổ chính, tốt nhất có thể hoàn thành phẫu thuật nội soi.
Lúc này, ở ngoài phòng mổ, có một khu vực quan sát, đích thân viện trưởng bệnh viện Brompton Hoàng gia Anh đi cùng chồng của bệnh nhân, lo lắng quan sát ca phẫu thuật được tiến hành.
Oersted đối với loại tình huống này sớm đã nhìn nhiều thành quen, người Anh hình như rất ưa thích xem những thứ mà mình không hiểu, mà hết lần này tới lần khác còn phải giả vờ như chính mình rất chuyên nghiệp.
Oersted không để ý mọi người ở trên, mà nghiêm túc bắt đầu chuẩn bị phẫu thuật.
Sau khi cho ống nội soi vào ổ bụng, Oersted lập tức nhíu mày lại.
Túi mật của bệnh nhân thuộc về loại nằm ngang, nằm tròn giữa lá gan và dây chằng, mà hết lần này tới lần khác vào dây phút này, tam giác Calot dính liền nghiêm trọng, tỉ lệ độ khó của ca phẫu thuật bắt đầu gia tăng.
Nhưng, Oersted cũng không lo lắng, dù sao nhiều năm làm việc như vậy, không biết ông đã thực hiện bao nhiêu ca phẫu thuật lớn nhỏ, hiện tại ông có đầy đủ tự tin.
*