Oersted suy nghĩ một chút, chẳng lẽ vì từ đơn phiên dịch không giống nhau sao?
Nghĩ tới đây, Oersted cường điệu một câu:
- Bác sĩ Trần Thương, là một quyển sách sao? Hay như sách giáo khoa kia?
Trần Thương gật đầu:
- Đại khái như một quyển sách có 300 trang.
Lần này, Oersted trầm mặc
Ông mở một quyển sách trong tay ra, nhìn độ dày một chút... Trong lòng cũng lộp bộp một tiếng.
- Mạo muội quấy rầy một cái, xin hỏi... Anh đối với nội soi ổ bụng đã nhận biết đến tình trạng có thể xuất bản thành sách sao?
Nghĩ đến chính mình, Oersted thật sự có chút bị đả kích
Trần Thương cười cười:
- Kỳ thật, còn cần hoàn thiện một chút, tôi gần đây đang thu thập ca bệnh, hi vọng có thể văn hay tranh đẹp, cung cấp một chút tài liệu, càng dễ phục vụ vì y học hơn.
Sau khi nghe thấy lời Trần Thương nói, Oersted bỗng nhiên nói:
- Bác sĩ Trần, tôi... Nói không chừng có thể cung cấp mấy ca bệnh, tôi hi vọng có thể thêm vào biên ủy, anh thấy thích hợp không?
Trần Thương nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên, mặc dù anh đối với Oersted cũng không quá hiểu rõ, nhưng dựa theo giới thiệu của Đường Sâm.
Đây cũng là một vị đại lão trong học hội khoa Ngoại tổng hợp Châu u, có ông tham dự, nói không chừng sách của mình có thể được bán trên toàn thế giới
Đến lúc đó, sách của mình còn được in ấn thành hơn một trăm loại ngôn ngữ...
Nghĩ tới đây, Trần Thương cũng cảm thấy bản thân hơi suy nghĩ có chút tham lam
- Đương nhiên có thể, nhưng... Quyển sách này tôi có thể sẽ hoàn thành trong một tháng sắp tới, vì vậy, Oersted tiên sinh, tôi sợ về thời gian có thể không kịp rồi.
Trần Thương nhìn nhiệm vụ hệ thống một chút, bất đắc dĩ nói.
Oersted nghe xong, lập tức nói:
- Tôi sẽ đến Trung Quốc một chuyến! Tôi hi vọng có thể gặp mặt nói chuyện với bác sĩ Trần.
Trần Thương cười cười:
- Vậy tôi rất mong chờ được gặp ngài
Cúp điện thoại, Oersted ngồi trong phòng làm việc, trầm mặc rất lâu
Quay người nhìn đủ kiểu vinh dự và huy hiệu trên tường, đột nhiên cảm giác thấy không vừa mắt.
Bác sĩ, chức trách là trị bệnh cứu người, chăm sóc người bị thương.
Nhưng, nhiệm vụ của chuyên gia chữa bệnh, lại không chỉ là chữa bệnh.
Cái gọi là năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn.
Bọn họ đã không chỉ là một bác sĩ bình thường, nên trách nhiệm cũng càng lớn hơn.
Chuyện bọn họ cần làm rất nhiều, ví dụ như khi có khó khăn phải đứng ra, trở thành lãnh tụ tinh thần và lãnh tụ học thuật như Chung lão tiên sinh vậy.
Thứ bọn họ cần phải làm là vượt qua từng cửa ải khó khăn của đủ loại căn bệnh, giải quyết từng nan đề, tổng kết kinh nghiệm, giúp càng nhiều người.
Oersted chẳng lẽ không hi vọng tên của mình được ghi lại phía trên lịch sử y học sao?
Mà Bác sĩ Trần Thương đã làm tới bước này
Nếu nói đến Trần Thương, thứ trong sách ghi lại là các cách kỹ xảo liên quan tới nội soi, mà còn không kém hơn một cách mình sử dụng hôm nay...
Thậm chí, ông có thể tưởng tượng được, quyển sách này đối với nhân viên y tế khoa ngoại mà nói, như một cách cống hiến vậy
Đây mới thực sự là chuyên gia thực sự
Chuyên gia, trong chữ “gia” này, có chứa chữ “an” nghĩa là muốn hàng vạn người đều sống bình yên, trong lòng luôn nghĩ đến mọi người trên thế giới này
Cũng không phải mỗi một chuyên gia, đều xứng với cái danh này của mình
Tuy Oersted không hiểu rõ Hán ngữ, nhưng ông biết rõ hàm nghĩa của chuyên gia.
Thật lâu
Ông thở ra một cái thật dài.
Con đường của mình, còn rất xa.
Nhưng, ông lại càng thêm kiên định với kế hoạch gần nhất của mình.
Ông muốn rời khỏi nơi này, gặp mặt Trần Thương, hoàn thiện quyển sách này,
Nghĩ tới đây, ông ngồi xuống, bắt đầu sắp xếp lại công việc gần đây của mình.
...
...
Trần Thương cúp điện thoại, Tần Duyệt bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi:
- Điện thoại của ai? Làm sao lại nói ngoại ngữ?
Trần Thương cười cười:
- Oersted, em nghe nói qua chưa?
Sau khi Tần Duyệt nghe thấy cái tên này, con mắt tự nhiên trợn lên:
- Đương nhiên, mấy ca phẫu thuật chỉ nam ruột thừa và túi mật mà chúng ta bây giờ sử dụng, cũng do ông ấy soạn ra.
Trần Thương nghe xong, lập tức kinh ngạc một trận.
Làm sao mọi người đều biết?
Trần Thương bất lực nhổ nước bọt, xem ra bản thân cần phải cố gắng làm thêm nhiều bài báo.
Nhưng, Trần Thương nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy quá phiền toái...
Tần Duyệt cười châm chọc nói:
- Không có đi học đúng không?
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:
- Ừm.
Tần Duyệt tò mò hỏi:
- Ông ấy tìm anh làm gì vậy?
Trần Thương suy nghĩ một lát, vị Oersted này muốn làm biên ủy của mình, cứ như vậy, có thể xem là làm trợ thủ của mình đi...
- Anh ấy muốn làm trợ thủ cho anh.
Trần Thương vừa vặn nói, Tần Duyệt kém chút phun ra một ngụm nước, sặc sụa.
- Khụ khụ... Khụ khụ! Da mặt anh càng ngày càng dày, anh còn không nhận ra người ta, làm trợ thủ cho anh...
Trần Thương nói thầm một tiếng:
- Anh không nhận ra ông ấy, nhưng ông ấy nhận biết anh.
Sau khi nói câu nói này, Trần Thương bỗng nhiên sửng sốt một chút
Đúng nha.
Anh cần gì nhận biết nhiều người như vậy chứ?
Chờ anh lợi hại hơn, để cho bọn họ tới chủ động nhận biết mình, được rồi, cứ như vậy, không thể nghi ngờ sẽ tiết kiệm rất nhiều khí lực.
Tần Duyệt liếc mắt:
- Khoác lác
Đối với chất vấn của Tần Duyệt, Trần Thương có rất nhiều loại biện pháp giải quyết, anh nhìn đồng hồ, nhanh đi ngủ, quyết định lựa chọn phương thức đơn giản mà thô bạo nhất.
Hê hê hê hê...
...
...
Ngày hôm sau, Trần Thương đến bệnh viện, thời gian còn sớm, thuận tiện đi nhìn Xa Linh một chút.
Khôi phục rất tốt.
Hôm qua sau phẫu thuật, Xa Linh Hoa tiến vào một căn phòng giám sát với ba của cô bé là Xa Triết Hoa.
Nhìn con gái phẫu thuật thành công, Xa Triết Hoa cười rất vui vẻ.
Mà sau khi Xa Linh tỉnh lại sau cơn mê, nhìn thấy Xa Triết Hoa, nét mặt cũng vui như hoa.
Nhìn hai người mỉm cười, mặt Trần Thương cũng xuất hiện một nụ cười, hết sức vui mừng.
Chuyện vui vẻ nhất khi làm bác sĩ, chính là nhìn gia đình sắp phá nát được cứu vớt, loại vui vẻ này so với việc mang hi vọng cho người ta, mới là vui vẻ nhất.
Khi giao ban buổi sáng, Kiều Thành An nhìn mọi người.
- Mượn thời gian này, nói chút chuyện với mọi người, đây... Liên quan tới sắp xếp nhân viên công tác huấn luyện phẫu thuật tuyến tụy, đã tạm thời đã sắp xếp xong.
- Cụ thể nhân viên huấn luyện có 10 người, trong đó nhân viên phòng ban chúng ta có 4 tên, Trần Thương, Lý Việt... Khoa Ngoại tổng hợp sáu người... Còn về hộ lý cần có 22 nhân viên phục vụ...
Sau khi công bố xong.
Kiều Thành An nhìn Trần Thương:
- Còn có khâu quan trọng nhất, biểu diễn phẫu thuật, hôm nay tôi nói qua với bệnh viện địa phương rồi, chủ yếu có năm cuộc phẫu thuật, Trần Thương, đến lúc đó anh là bác sĩ mổ chính, chuẩn bị sẵn sàng, anh soạn ra một danh sách nhân viên cần hỗ trợ cho mình, giao cho tôi.
Dư Dũng Cương nhìn thoáng qua Mã Nguyệt Huy:
- Mã Nguyệt Huy, đến lúc đó anh trợ thủ cho Trần Thương, Lý Việt anh cũng đi.
Theo một câu của Kiều Thành An, bên trong văn phòng yên tĩnh trở lại
Lại để Trần Thương biểu diễn phẫu thuật... Đây thích hợp sao?
Hơn nữa, còn để tổ trưởng Mã và Lý Việt tới trợ thủ cho.
Không bàn về năng lực của anh như thế nào, đây chỉ là một nhân viên bồi dưỡng, có thể đại biểu cho bệnh viện sao?
Sau khi Mã Nguyệt Huy nghe thấy, cũng sửng sốt một chút
Nhưng nhiều hơn là mấy phần mừng thầm...
Như có thâm ý nhìn thoáng qua Dư Dũng Cương, gật đầu:
- Được, cám ơn chủ nhiệm Dư
Anh cảm thấy đây là cơ hội lão Dư cho mình ra mặt đây.