Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1066 - Chương 1066: Trục Xuất Khỏi Sư Môn

Khi bac si mo hack full
Chương 1066: Trục xuất khỏi sư môn
 

Việc người đàn ông này “Lật lọng” rời đi, căn bản không có quá nhiều gợn sóng đối với cấp cứu.

Từ chối ký tên trên bàn phẫu thuật còn có, huống chi kiểu người còn chưa có vào cửa.

Các hạng chỉ tiêu và số liệu của Xa Linh đã làm xong, Trần Thương thu thập số liệu một cái, đặt vào trong phòng trực ban, chờ sau khi trở về, cố gắng nghiên cứu một chút, viết thành một bài luận văn.

Lưu Toàn từ trong thang máy đi ra, mặt mũi tràn đầy hưng phấn tìm tới khoa cấp cứu.

- Y? Chủ nhiệm Mã, kia... giáo sư Trần đâu?

Lưu Toàn tiến vào khoa cấp cứu, nhìn thấy một đám người, hết lần này đến lần khác lại tìm không thấy Trần Thương.

Mã Nguyệt Huy ngồi ở đằng kia cắt móng tay, với tư cách là một bác sĩ khoa ngoại, trên thân Mã thô lỗ đã chuẩn bị sẵn một cái dao cắt móng tay, móng tay dài dễ dàng giấu vật bẩn, tồn tại vi khuẩn, hơn nữa, thường xuyên cấp cứu, khi đeo găng tay, móng tay dài dễ đâm rách, không cẩn thận sẽ làm nhiễm trùng người bệnh.

Không phải nói quan niệm vô khuẩn của lão Mã thật sự có mạnh bao nhiêu, khả năng đơn thuần là do trí nhớ tương đối tốt mà thôi.

Mã Nguyệt Huy ngẩng đầu nhìn Lưu Toàn một cái:

- A, chủ nhiệm Lưu, cậu ấy có thể đến phòng trực, anh ngồi đi, đợi lát nữa có thể cậu ấy sẽ quay lại.

Lưu Toàn gật đầu, đi tới vị trí cách lão Mã năm cái ghế ngồi xuống.

Lão Mã thấy thế, lập tức sững sờ:

- Chủ nhiệm Lưu, anh ghét bỏ tôi à? Cách tôi xa như vậy?

Lưu Toàn dở khóc dở cười, đối với tên Mã Nguyệt Huy cùng chung giáo sư với mình, cùng nhau học tập phẫu thuật bắc cầu động mạch vành của Trần giáo sư, theo lý thuyết nên thuộc về đồng môn sư huynh đệ.

Nhưng... Hết lần này tới lần khác Mã Nguyệt Huy này lại tự rời khỏi văn phòng của giáo sư.

Đúng

Còn nói với giáo sư Trần, anh ngay cả tôi đều không dạy nổi, không xứng làm giáo sư của tôi

Có điều, lão Mã vẫn kiên nhẫn chờ phẫu thuật xong, sau khi ký cái chữ, mới tiêu sái rời đi, không mang theo một khối băng gạc nào.

Đối với câu nói này của lão Mã, tất cả mọi người đều im lặng, ngay cả Trần Thương buổi tối còn mất ngủ, nghĩ lại thật lâu, thật chẳng lẽ bản thân mình sai rồi?

Thẳng đến ngày hôm sau, khi Mã thô lỗ mang theo nụ cười chân thành tìm tới mình kề vai sát cánh gọi Trần lão đệ, Trần Thương mới đột nhiên ý thức được, tích cực với thằng nhãi này? Không phải là mình đang muốn dìm chết mình?

Lưu Toàn nhìn thấy Mã Nguyệt Huy nhiệt tình, cười nói:

- Chủ nhiệm Mã hiểu lầm, không có.

Vào lúc này, Trần Thương đi đến.

Ssau khi nhìn thấy Lưu Toàn, tò mò hỏi:

- Ồ? Chủ nhiệm Lưu, sao anh lại tới đây?

Lưu Toàn cười cười, hơi xấu hổ, cầm lên đồ vật trong tay:

- Giáo sư Trần, đây là một bản luận văn liên quan tới thuật thay thế van 2 lá trái tim không ngừng đập tôi vừa viết xong, dù sao anh là giáo sư chỉ đạo, nên muốn làm phiền anh nhìn xem, đừng đến lúc đó không phù hợp tâm ý của anh.

Nghe thấy Lưu Toàn, Trần Thương bỗng nhiên sững sờ

Anh bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, đó chính là... Người khác viết luận văn, bản thân là giáo sư chỉ đạo, dạng luận văn này đến cùng có tính là mình viết hay không?

Mặc dù hệ thống không để ý đến chính mình.

Nhưng Trần Thương dám cam đoan, anh đã phát hiện được lỗ thủng của hệ thống

Thẻ BUG người ta, hơi không vui vẻ và cảm xúc nhỏ cũng bình thường

Lập tức, trong lòng Trần Thương tràn đầy hưng phấn.

Nếu như... Nếu như các học sinh viết luận văn cũng được tính, Trần Thương đột nhiên cảm giác thấy, nhiệm vụ này hình như cũng không có khó khăn như vậy.

Nhìn Lưu Toàn, Trần Thương vui mừng cười nói:

- Được, để chỗ này đi, một hồi tôi nhìn, buổi tối sửa chữa cho anh một cái, sẽ gửi lại nhanh.

Lưu Toàn vội vàng hưng phấn gật đầu:

- Tốt tốt! Phiền phức giáo sư Trần, vậy tôi trở về nha?

Trần Thương bất động thanh sắc cười cười.

Sau khi đợi Lưu Toàn rời đi, ánh mắt mọi người trong văn phòng nháy mắt toàn là vẻ hâm mộ.

Nghiên cứu khoa học và luận văn đối với bác sĩ lâm sàng mà nói, chính là một thanh đao gác ở trên cổ

Mỗi ngày họ bận rộn lâm sàng, nơi nào có thời gian viết luận văn.

Mà hiện tại Trần Thương người ta cũng đã thoát khỏi giai đoạn khổ bức này rồi, người ta... Người ta đã có học sinh viết luận văn cho.

Từng người đều hâm mộ muốn chết, ghen ghét đến khóc, chanh chua thành tinh

Đây cũng quá thoải mái đi?

Những người kia vốn nhìn Trần Thương hơi khó chịu, lúc này nháy mắt cảm giác trong lòng bị từng thanh dao nĩa đâm vào uy hiếp, quá đỉnh

Đây quả thực còn muốn thoải mái hơn so với thạc đạo, bác đạo.

Những học sinh thạc đạo bác đạo kia, tính là trình độ gì?

Từng người đều là thạc sĩ, tiến sĩ nho nhỏ có thể phát biểu luận văn đủ sức ảnh hưởng

Nhưng vừa rồi đây chính là bác sĩ Lưu Toàn chủ nhiệm ngoại khoa Tim nha, phát biểu luận văn này là trình độ gì?

Đừng nói những người này ganh tị, ngay cả Mã Nguyệt Huy đang cắt sửa móng tay, cũng sững sờ

Anh há mồm muốn nói chuyện, nhưng lại không biết nói cái gì, trong lúc nhất thời, đã há hốc mồm kinh ngạc nửa ngày...

Nhìn thấy Mã Nguyệt Huy như vậy, Trần Thương bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài:

- Ai...

Mã Nguyệt Huy sững sờ, nhìn Trần Thương:

- Tiểu Trần, anh thở dài làm gì?

Người xung quanh cũng nhìn Trần Thương, hi vọng nghe được nguyên nhân làm cho Trần Thương phát sầu một chút, có thể để cho mình không có chua như thế.

Dù sao chuyện phiền não của người có tiền cũng rất nhiều, ví dụ như mua ba căn biệt thự, nhưng bản thân cũng không thích, nên có nên mua một căn hay không? Cái này... Thật ra cũng là một chuyện phiền lòng.

Trần Thương khẳng định cũng có loại chuyện phiền lòng kiểu này

Từng người từng người vểnh tai lên...

Trần Thương bất đắc dĩ nói với Mã Nguyệt Huy:

- Học sinh quá ưu tú cũng không tiện, anh suy nghĩ một chút, tôi ngay cả biên tập tạp chí xã cũng không nhận, còn phải để chính bọn anh nói, giúp không được gì, rất áy náy.

Mã Nguyệt Huy nghe thấy lời này, đột nhiên cảm giác thấy chuyện rời đi dưới trướng của Trần Thương, cũng là một kiện may mắn dường nào, giáo sư như vậy, không cần cũng được

Học sinh người ta là ăn bám giáo sư, còn Trần Thương, lại thành ăn bám học sinh

Mất mặt

Ngay lúc này, Lưu Toàn vội vã chạy vào, thở phì phò nói:

- Giáo sư Trần, đúng, có chuyện tôi quên nói với ngài, khoảng thời gian này chủ biên của «khoa Ngoại lồng ngực niêm giám» vẫn luôn hỏi điện thoại của ngài, anh có muốn tôi đưa cho bên đó không?

- Tôi suy nghĩ khẳng định là muốn hẹn bản thảo với ngài đó, ngài bận rộn như vậy tôi đoán chừng cũng không có thời gian, vì lẽ đó tôi quên mất tạm thời không có nói cho anh biết, anh xem có muốn nói hay không?

Trần Thương hít sâu một hơi:

- Cho thì cho đi, sau đó luận văn các anh cũng viết cho tốt một chút, đúng, bản luận văn này anh chuẩn bị viết đến đâu rồi?

Lưu Toàn nghe thấy Trần Thương đồng ý, hơi mừng rỡ nói đến:

- Tôi vốn chuẩn bị đăng trên «Châu u tâm khoa Ngoại lồng ngực tạp chí» thử một chút, có điều sau khi ngài nhìn, đoán chừng vấn đề đăng trên «khoa Ngoại lồng ngực niêm giám» có lẽ không lớn.

«Khoa Ngoại lồng ngực niêm giám» và «Châu u tâm khoa Ngoại lồng ngực tạp chí» và «thế giới nước Mỹ khoa Ngoại lồng ngực hiệp hội tập san», là ba tập san đỉnh cấp lớn nhất thế giới về khoa ngoại tim ngực.

Có thể được chủ biên mấy tập san này điện thoại hẹn bản thảo, đây là một chuyện có mặt mũi tới cỡ nào nha

Mã Nguyệt Huy bỗng nhiên lại hối hận, sớm biết đã ôm đùi rồi.

Sau khi Trần Thương nghe thấy, cũng gật đầu nói:

- Được! «Khoa Ngoại lồng ngực niêm giám» cũng có thể.

Vào lúc này, ngay cả Kiều Thành An vừa mới chuẩn bị vào cửa, bỗng nhiên lại không muốn vào cửa nữa.

Đây cũng quá đả kích người đi?

Sau khi Lưu Toàn nói xong, mới quay người rời đi:

- Vậy giáo sư ngài nhìn trước, chủ biên «khoa Ngoại lồng ngực niêm giám» biết rõ anh đồng ý cho họ số điện thoại, chắc chắn rất vui vẻ

Trần Thương gật nhẹ đầu:

- Được, đi thôi

Bình Luận (0)
Comment