Mắt thấy cách thứ bảy, chủ nhật càng ngày càng gần, Trần Thương cảm giác nhiệm vụ của mình cũng càng ngày càng bận rộn.
Chủ biên «Ngoại khoa lồng ngực niêm giám» hàn huyên với Trần Thương một đoạn thời gian, hi vọng có thể được phỏng vấn Trần Thương một lần.
Sau khi nghe thấy tin tức này, bản thân Trần Thương thì không có bất kỳ ý kiến gì, thế nhưng...
Tháng này thời gian của Trần Thương trên cơ bản đã kính lịch
Thứ bảy tuần này là Tôn Quảng Vũ tổ chức phòng khách tiêu hóa, thứ bảy tuần sau là quốc gia tổ chức cơ sở cấp cứu huấn luyện đề cao tri thức phẫu thuật tuyến tụy.
Tiếp qua hai tuần thì anh sẽ đến nước Mỹ tham gia hội nghị Mayo công năng đường tiêu hóa.
Gần đây Trần Thương là thật bề bộn nhiều việc.
Vì vậy chỉ có thể đẩy về sau bớt.
Có điều, làm cho Trần Thương tò mò chính là đối phương hoàn toàn có thể lý giải và tiếp nhận, ngược lại cảm thấy đương nhiên.
Xem ra, thời gian của danh nhân thật không phải là thời gian của mình nha.
Khuya về nhà, Trần Thương bắt đầu bật máy tính lên lấy kỹ xảo sử dụng liên quan tới nội soi trong đầu tiến hành làm ra đại cương.
Đoạn thời gian trước sớm biết có thể viết luận văn, Trần Thương đã không tốn nhiều thời gian đi phát biểu như vậy, dù sao còn nhiều học sinh như thế, Trần Thương suy nghĩ tìm thời gian đi để đám người này mỗi người đều viết một luận văn, góc độ và điểm phân tích thiên về một thuật thức phẫu thuật khác biệt nha.
Hiện tại Trần Thương đã hiểu rõ vì sao những người giáo sư kia họ có nhiều luận văn như vậy, khẳng định không phải là mình viết, họ nơi nào có nhiều thời gian như vậy nha.
Cũng là có đoàn đội của bản thân.
Quyển sách « Kỹ xảo sử dụng và chỉ nam nội soi » này, thật ra không gian có thể phát huy rất nhiều, bởi vì nội soi cũng chia làm nội soi ổ bụng, nội soi lồng ngực..., phẫu thuật khác nhau khẳng định là cần nhân tài chuyên nghiệp khác biệt đến tiến hành tham dự.
Thế nhưng tham thì thâm, chẳng bằng nghiêm túc làm tốt một loại.
Chính là sử dụng nội soi ổ bụng.
Tốt nhất là văn hay tranh đẹp, mỗi một cái kỹ xảo có biểu đồ phẫu thuật bổ sung.
Học tập này càng thuận lợi thêm một chút.
Có điều nhiều chủ biên phó chủ biên biên ủy cái gì như thế, công việc khẳng định không thể tự mình một người làm nha.
Trần Thương quyết định trước tiên đưa ra chỉnh thể rõ ràng sau đó phân công chi tiết cho tốt, tốt nhất là ở buổi gặp mặt phòng khách lần này phải thành lập tiểu tổ biên ủy chuyên môn.
Sau đó đưa những cái công việc cụ thể và hình ảnh cho những biên ủy này đến hoàn thành.
Thật ra, viết sách là một công trình lớn
Thời đại thật không giống nhau.
Những danh gia y án kia, một quyển sách họ đã từng viết vài chục năm, thậm chí là mấy chục năm, đều là tự mình nhất bút nhất hoạ viết ra.
Thế nhưng hiện tại thì sao?
Trên cơ bản anh có thể nhìn thấy sách vở một chút của giáo sư nào đó, tất cả đều là học sinh làm ra.
Thậm chí chính là từ vài cuốn sách đến một đoạn đông, một đoạn tây kiếm ra đến.
Xã hội này, người chân chính có thể bình tĩnh lại làm học vấn, đã càng ngày càng ít.
Bàn về sách, ở trong mắt những người này là một chuyện đại sự
Thế nhưng hiện tại trong mắt rất nhiều người, ra sách đã thành một loại mạ vàng.
Thậm chí tất cả đại tập san và bình đài bắt đầu công khai “Trưng thu” một chút vị trí “Phó chủ biên”, “Biên ủy”.
Văn hóa và học thuật đã không biết vào lúc nào đã trở thành một loại “sản phẩm giao dịch”.
Mặc dù Trần Thương so ra kém những chuyên gia kia, thế nhưng cũng hi vọng, quyển sách này viết ra sẽ chân chính hữu dụng, mà không phải mạ vàng.
Là có thể coi như chỉ nam nội soi cho rất nhiều bác sĩ ngoại khoa
Khi Trần Thương bận rộn, Tần Duyệt cũng không quấy rầy, nhanh chóng cầm lấy sách của mình, ngồi đọc.
Trần Thương tốn thời gian một đêm, cắt tỉa đồ vật trong đầu một lần, chỉnh lý đại cương cho tốt.
Trước hết, quyển thứ nhất là hướng dẫn sử dụng nội soi, sử dụng quyển sách phổ biến.
Tiếp theo, quyển thứ hai anh hi vọng dựa theo chủng loại bệnh tật, viết ra kỹ xảo cho các phương thức.
...
...
Ban ngày lâm sàng, buổi tối viết sách, cuộc sống như vậy là thật phong phú, nói đơn giản một chút chính là rất mệt mỏi.
Thế nhưng mệt mỏi thì mệt mỏi, loại công việc có ý nghĩa này chắc chắn phải bình tĩnh tâm trạng lại, kiên nhẫn tỉ mỉ mới làm được.
Thật ra, anh hiểu được, anh đã đầu cơ trục lợi, kỹ xảo và kinh nghiệm nội soi hoàn mỹ trong đầu sử dụng giống như hình ảnh vậy, liên tục hiện lên, Trần Thương chỉ cần phân loại mấy thứ này cho tốt là được rồi.
Có điều, khi buổi sáng thứ năm, Tôn Quảng Vũ Hiệp Hòa bên kia gọi điện thoại tới, Bốc lão tiên sinh hi vọng gặp mặt Trần Thương, tự thân biểu thị cảm ơn.
Sau khi Trần Thương nghe thấy, cảm giác rất vinh hạnh, tan việc sau đó đi siêu thị, chọn lựa tỉ mỉ một chút đồ bình thường thích hợp cho Bốc lão tiên sinh có thể ăn một chút.
Buổi trưa đặc biệt đi tới Hiệp Hòa một chuyến, gặp Bốc lão tiên sinh một chút.
Bốc lão tiên sinh nhìn thấy Trần Thương tới, gọi người nhà đỡ ông ngồi dậy, cười nhìn Trần Thương nói:
- Tới là được rồi, còn mang theo quà làm gì.
Trần Thương cười lắc đầu:
- Cháu chỉ mua một chút hàng mẫu, sau khi thầy Bốc lão đi ra ngoài có thể dựa theo những thứ cháu mua, đối với đường tiêu hóa có chỗ tốt.
Nghe thấy Trần Thương nói vậy, Bốc Hàn Du lập tức nở nụ cười.
Người xung quanh Bốc lão tiên sinh nhìn thấy Bốc Hàn Du vui vẻ như vậy, lập tức bất đắc dĩ cảm khái: Có văn hóa chính là không giống nhau, tặng quà còn lộ ra có đạo lý như thế, còn đưa đến khảm trong tâm người ta.
Đây là phòng bệnh VIP, có phòng chuyên môn tiếp khách, trong phòng có rất nhiều người.
Xem ra hôm nay là Bốc lão tiên sinh có thể tiếp khách, rất nhiều người cũng chạy đến.
Bốc Hàn Du gọi Trần Thương ngồi vào bên giường, hàn huyên.
Vốn cho là sẽ nói đại đạo lý thao thao bất tuyệt, nhưng không ngờ lại tương phản.
Bốc lão tiên sinh căn dặn Trần Thương, lúc còn trẻ phải chú ý thân thể, thân thể là tiền vốn làm cách mạng, anh cái người bệnh tật đầy mình này đều là rơi xuống lúc tuổi còn trẻ, cười ha hả tán thưởng thật lâu đối với Trần Thương.
Hàn huyên với Bốc Hàn Du một hồi lâu, Trần Thương chuẩn bị cáo biệt.
Dù sao người ta vừa chuyển biến tốt đẹp, không thể quá mệt mỏi.
Khi chờ Trần Thương chuẩn bị rời đi, Bốc lão tiên sinh gọi Trần Thương lại, rũ cụp lấy con mắt, chậm rãi nói:
- Cái này, tiểu Trần à, cháu cũng coi như là người đã cứu mạng của lão đầu
- Sau này có gặp phải vấn đề gì thì tới tìm bác, lão đầu tử vẫn còn chút bản lãnh.
Một câu làm Trần Thương sững sờ, ngay cả mọi người trong phòng tiếp khách cũng lập tức sững sờ.
Đây chính là hứa hẹn của lão nhân nha, xem ra lão nhân rất coi trọng Trần Thương
Đây là để đối đãi cho ân nhân cứu mạng.
Trong lúc nhất thời, mọi người cảm khái không thôi
Đối với cái này, Trần Thương tự nhiên là vô cùng cảm kích.
Mặc dù lão nhân xem ra chỉ là một cái lão nhân tuổi xế chiều, yếu không ra gió, thế nhưng nghĩ lại những cống hiến của ngài, khả năng thật không phải là người bình thường có thể so sánh đến nha
Sau khi Trần Thương nói mọi loại cảm ơn, đứng dậy rời đi, căn dặn lão nhân cố gắng tĩnh dưỡng, sau khi xuất viện mới đến nhà bái phỏng.
Có điều, nếu đã tới Hiệp Hòa, Trần Thương quyết định đi một chuyến đến ngoại khoa Tim gặp Vương Thông
Vương Thông dần dần nắm giữ phẫu thuật bắc cầu động mạch vành, gần đây bận việc túi bụi, không ngừng tiến hành phẫu thuật, bà xã sớm đã bị đày vào lãnh cung.
Hiện tại Vương Thông có lẽ sắp thành “Bác sĩ nội trú”, mỗi ngày nghiên cứu kỹ thuật bắc cầu động mạch vành.
Nhìn thấy Trần Thương tới, Vương Thông để cơm hộp trong tay xuống:
- Giáo sư Trần, sao anh lại tới đây?
Một tiếng Giáo sư Trần này, Vương Thông kêu không oan uổng.
Trần Thương cười nói:
- Vừa vặn đi ngang qua, ghé thăm anh một chút.
Vương Thông gật đầu cười cười, nhanh chóng mời Trần Thương vào văn phòng.
Nhìn thấy cơm hộp và máy tính mở trên bàn Vương Thông, và đống luận văn bày biện in ra trên đó.
Trần Thương đột nhiên cảm giác thấy, chủ nhiệm Hiệp Hòa thật không phải là dễ làm như thế