Bên trong phòng phẫu thuật đã chuẩn bị sẵn sàng
Dư Dũng Cương quyết định tự mình đi hiện trường nhìn.
Mà lão Mã đương nhiên cũng phải đi, không phải là bởi vì tò mò, càng không phải là bởi vì muốn xem Trần Thương làm màu, đơn giản chỉ là bởi vì anh cần làm một chương trình hạch tâm.
Mà lại là không phải anh không thể.
Thật ra, vào lúc này lão Mã phát hiện mình thật ra cũng nắm giữ tác dụng người khác không thể thay thế.
Viện lãnh đạo bên này cũng biết Oersted đến bệnh viện làm trao đổi viếng thăm, chuyện này đối với Ngô Đồng Phủ là một chuyện vô cùng được mặt được mũi.
Mà khoa tuyên truyền bệnh viện tự nhiên không thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, thậm chí mời hệ thống truyền thông vệ sinh, tiến hành công việc quảng cáo một lần cho Trung tâm cấp cứu.
Có điều, tin tức Oersted đến hấp dẫn một nhà truyền thông quốc tịch nước ngoài nước Anh, lập tức hi vọng theo tới cùng nhau phỏng vấn.
Thế là, một đám viện lãnh đạo và phóng viên sôi nổi đi tới văn phòng phẫu thuật.
Hi vọng có thể ghi chép lại nội dung này, tiếp đó tiến hành sửa chữa, tiến hành tuyên truyền, như vậy đã có thể đề cao chấp hành bệnh viện, còn có thể biến tướng đề cao lực ảnh hưởng của bệnh viện trong ngành nghề.
Sau khi đến văn phòng, Ngô Đồng Phủ đã nhìn thấy có không ít người.
- Chủ nhiệm Dư đâu rồi?
Ngô Đồng Phủ hỏi một tiếng.
Lúc này, Hà Chí Khiêm đứng dậy trả lời chắc canh:
- Đi phòng phẫu thuật, làm một ca phẫu thuật hình như là thuật cắt bỏ ruột thừa.
Ngô Đồng Phủ nhẹ gật đầu, gọi các phóng viên ngồi xuống, chờ đợi Oersted đi ra.
Vào lúc này, Ngô Đồng Phủ liếc mắt ra hiệu cho Hà Chí Khiêm.
Hà Chí Khiêm đứng dậy theo Ngô Đồng Phủ đi ra khỏi phòng.
Ngô Đồng Phủ nhìn Hà Chí Khiêm, nhỏ giọng nói:
- Cái này, hay là ca phẫu thuật anh lên đi, anh xem người của phương tiện truyền thông nước ngoài cũng đã tới, tuy nói là trao đổi, thế nhưng cũng không thể mất mặt chứ?
Nghe thấy Ngô Đồng Phủ, Hà Chí Khiêm bất đắc dĩ cười nói:
- Viện trưởng Ngô, anh không cần lo lắng, Trần Thương cũng ở bên trong mà! Mà tiếp theo còn do cậu ấy mổ chính
Ngô Đồng Phủ lập tức mặt đen lại:
- Hồ đồ, lúc này cũng không thể để tiểu Trần hồ nháo, truyền thông ngoại quốc này rất ưa thích xoi mói mao bệnh, nếu như thêm mắm thêm muối nói một ít lời.
- Lãnh đạo Vệ Kiện ủy lại muốn nổi giận
Ngô Đồng Phủ nhìn Hà Chí Khiêm, trầm giọng nói:
- Anh nhanh đi, chớ trì hoãn chuyện đứng đắn.
Thực tế Hà Chí Khiêm rất là bất đắc dĩ, cho nên nói lại kỹ càng chuyện vừa rồi Trần Thương và Oersted cùng phẫu thuật cho Ngô Đồng Phủ.
Sau khi nói xong, Hà Chí Khiêm đột nhiên nhíu mày:
- Đúng rồi, tôi phải đi khuyên Trần Thương, không thể ngay trước mặt truyền thông nước Anh người ta phê bình Oersted, như vậy không tốt
Nghĩ tới đây, Hà Chí Khiêm đứng dậy cũng chuẩn bị thay quần áo đi tới phòng phẫu thuật.
Sau khi Ngô Đồng Phủ nghe xong, lập tức sửng sốt một chút:
- Không lẽ... Tiểu Trần phẫu thuật ruột thừa còn lợi hại hơn Oersted?
Hà Chí Khiêm:
- Là tự Oersted nói, tôi dù sao cũng chưa từng thấy qua tiểu Trần làm phẫu thuật ruột thừa, cụ thể tôi cũng không tiện phán đoán.
Ngô Đồng Phủ vội vàng nói:
- Anh nhanh đi...
Sau khi nói xong, Ngô Đồng Phủ cũng trở lại văn phòng.
Mà lúc này, bên trong phòng phẫu thuật, người bệnh đã nằm ở trên giường
Thế nhưng... Nhìn mấy chủ nhiệm còn có một người ngoại quốc xung quanh, đột nhiên trong lòng lộp bộp một tiếng.
- Bác sĩ, anh có phải lừa gạt tôi hay không? Tôi khẳng định không phải viêm ruột thừa đúng không? Tôi khẳng định là bị bệnh rất nặng?
Người bệnh là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, mập mạp, nói xong cũng hơi lo lắng.
- Khẳng định là bọn nhỏ lừa gạt tôi, che giấu tôi... Bác sĩ, anh ăn ngay nói thật, tôi không sợ, tôi có phải ung thư dạ dày hay không?
Một câu làm cho Trần Thương không biết trả lời thế nào, hơi dở khóc dở cười
Nghĩ tới nghĩ lui đành phải nói:
- Phẫu thuật xong con cho cô xem ruột thừa của cô một chút, cô sẽ biết là không phải gạt cô đâu.
- Phẫu thuật rất nhanh, không cần bao nhiêu thời gian.
Người phụ nữ mặc dù lo lắng, thế nhưng cũng không có cách nào.
Người phụ nữ này lo sợ bất an nhìn từng chủ nhiệm xung quanh, thậm chí còn có chuyên gia ngoại quốc, lúc này trong lòng luôn cảm thấy không chắc chắn.
Người bệnh tương đối mập, lớp mỡ tương đối dày, như vậy, độ khó khi phẫu thuật vết mổ nhỏ cũng lớn thêm không ít.
Oersted nhìn Trần Thương:
- Bác sĩ Trần, hiện tại sử dụng vết mổ nhỏ, có phải là độ khó tương đối lớn không?
Trần Thương lắc đầu:
- Còn tốt, thật ra chân chính vết mổ nhỏ quan trọng nhất chính là tìm kiếm được vị trí thích hợp, tiếp đó lựa chọn lỗ hổng thích hợp...
Sau khi nói xong, bác sĩ gây tê chuẩn bị gây tê cục bộ.
Mà Trần Thương lại nói:
- Chờ một lát
Sau đó anh bắt đầu từ nhẹ đến nặng bắt đầu sờ theo bụng dưới của người bệnh, theo từng tiếng kêu rên của người phụ nữ, biểu đồ bốn chiều trong đầu Trần Thương bắt đầu liên tục hình thành một biểu đồ bố cục hệ thống ruột thừa.
Căn cứ vào kết quả hình ảnh nhắc nhở, Trần Thương làm một cái tiêu ký điểm ở trên thành bụng người bệnh.
Sau đó, gây tê cục bộ bắt đầu có hiệu lực.
Trần Thương nhận dao mổ, bắt đầu thao tác.
Loại người bệnh có lớp mỡ phần bụng tương đối dày này, chắc chắn phải chú ý, Trần Thương không vì tranh khẩu khí tận lực thu nhỏ lỗ hổng, mà ngược lại, anh thực hiện lỗ hổng còn là 2 cm.
Thế nhưng thao tác tiếp theo của Trần Thương chân chính trên ý nghĩa thuyết minh cho cái gì gọi là nước chảy mây trôi, cái gì gọi là rõ như lòng bàn tay đối với phẫu thuật.
Tình huống bên trong ổ bụng giống như lấy đồ trong túi
Mà mỗi một bước thao tác đều có bài bản hẳn hoi, vừa đúng, vừa vặn
Không nhiều không ít, không tăng không giảm
Oersted thấy vậy hô hấp dồn dập, mà vừa ba người Dư Dũng Cương, lão Mã, Hà Chí Khiêm cũng giống như thế.
Nhìn mây trôi nước chảy trên mặt Trần Thương, tất cả mọi người rơi vào trầm tư.
Anh đến cùng có cái gì không biết?
Nghĩ tới đây, mọi người bất đắc dĩ thở dài.
Phẫu thuật cũng chậm chạp kết thúc ngay bên trong cái tiếng thở thật dài này.
Nếu như phẫu thuật có đặc hiệu, một ca phẫu thuật này tuyệt đối là kim quang lóng lánh, lưu ly thất thải tường vân quanh quẩn, nở rộ từng búp sen xanh.
Đợi đến sau khi Trần Thương khâu lại, bốn người cúi đầu xem xét, lập tức sửng sốt một chút
Kém chút không tìm được vết thương
Nhìn kỹ lại là chỗ nếp nhăn trên làn da của người phụ nữ
Bởi vì mập mạp ngồi lâu nên phần bụng thường xuyên sẽ có một đạo thịt ngấn...
Lúc này vừa vặn ẩn giấu vết thương đi.
Nếu như nói hiện trường nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy, thế nhưng mà bên ngoài camera mọi người lại là chợt phát hiện không tìm được vết thương
Cảm giác cũng là trừng mắt nhìn, không thấy vết thương
Thế nhưng ruột thừa bị cắt ra đặt vào trong khay, cái này... Là làm ảo thuật à?
Tay không biến ruột thừa?
Rõ ràng trên bụng một vết mổ cũng không có, phẫu thuật còn có thể cách không lấy vật à
Oersted nhìn Trần Thương, tâm phục khẩu phục
Trách không được vừa rồi có thể chỉ ra tất cả không đủ của bản thân.
Mặc dù nhìn như hơi hà khắc.
Thế nhưng những chỗ này đều là những chỗ mà mình cần đề cao.
Mà Trần Thương đã làm đủ tốt ở những phương diện này.
Phẫu thuật xong, sau đó người phụ kia ngồi dậy, nhìn mọi người, lại nhìn ruột thừa một chút:
- Cái này... Đây là ruột thừa?
Đúng, trong lời nói tràn đầy không tin
Thế nhưng cô cũng biết, thời gian cũng không lâu lắm.
Xúc động một tiếng, thậm chí nhìn cái bụng của mình, kém chút không có tìm được vết thương
Nếu không phải hiệu quả thuốc tê sắp biến mất, cảm giác đau đớn truyền đến, cô còn hơi không quá tự tin có phải là phẫu thuật, có thể bác sĩ cầm ruột thừa của con heo lừa gạt chính mình hay không! ?
- Cám ơn anh, bác sĩ
Người phụ nữ cười cười.
Nói xong, đắc ý được y tá đẩy đi.