Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1103 - Chương 1103: Chân Tướng Rõ Ràng

Khi bac si mo hack full
Chương 1103: Chân Tướng Rõ Ràng
 

Tối hôm qua, Trần Thương đi ngủ nằm mơ thấy mình thành nhà biên kịch lớn, đạo diễn lớn... Hắc hắc hắc...

Sau khi tỉnh lại sau giấc ngủ, thừa dịp Tần tiểu liếm không chú ý vụng trộm đổi đồ lót, vụng trộm giặt sạch sẽ cái kia.

Lúc này mới tranh thủ thời gian đến bệnh viện.

Vừa tới bệnh viện, thời gian còn sớm, y tá ca đêm tối hôm qua tìm tới Trần Thương:

- Bác sĩ Trần, chiều hôm qua Xa Linh và Xa Triết Hoa đã xuất viện.

Sau khi Trần Thương nghe thấy, lập tức sửng sốt một chút.

- A? Nhanh như vậy đã xuất viện à?

Y tá bất đắc dĩ cười nói:

- Xa Triết Hoa nằm viện cũng hơn nửa tháng, Xa Linh cũng ở ICU một tuần rồi, chiều qua mới xuất viện.

Trần Thương lúc này mới kịp phản ứng, thời gian trôi qua thật nhanh

- Hôm nay thứ mấy?

Y tá cười nói:

- Xem ra bác sĩ Trần bận rộn tới hồ đồ rồi, hôm nay thứ tư.

Trần Thương ồ một tiếng, còn nói đi xem tiểu nha đầu kia một chút, không ngờ đã ra viện.

Trần Thương bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài, nhanh chóng muốn đi tới văn phòng.

Nhưng y tá lại nói:

- Bác sĩ Trần chờ một chút, Xa Linh có món quà tặng cho anh.

Trần Thương nghe xong vẻ mặt lập tức vui mừng:

- Ồ? Là quà gì thế?

Vào lúc này, y tá móc một lọ thủy tinh ra:

- Chính là cái này, còn có một lá thư.

Trần Thương nhận bình thủy tinh và lá thư, về tới bên trong văn phòng.

Mở ống thủy tinh ra, bên trong là ngôi sao nhỏ tự tay xếp, mà giấy là vàng óng ánh các loại màu sắc, Trần Thương luôn cảm thấy cái này rất thơm.

Cẩn thận cầm lên ngửi một cái

Đây không phải hương vị sô cô la à?

Đột nhiên Trần Thương kịp phản ứng, những cái này đều là giấy gói kẹo sô cô la.

Trách không được khi mỗi lần đi kiểm tra phòng ICU, luôn nhìn thấy cô lén lút, mà lại ăn sô cô la giấy gói kẹo đều bị cô thu thập lại, làm phẳng ép vào trong sách.

Nhìn thấy một hũ giấy gói kẹo sô cô la xếp ngôi sao nhỏ này, Trần Thương đột nhiên cảm giác thấy tâm trạng hôm nay đều tốt đẹp, vào lúc này, anh mới nhìn rõ mấy chữ dùng cọ màu viết cong vẹo bên trên ống.

- Bình hi vọng.

Trần Thương nhìn cái tên này, đột nhiên cười.

Mở lá thư ra, bên trong viết một chút lời nói ấm lòng.

- Chú Trần Thương ơi, con sắp xuất viện

- Con thật vui vẻ, thế nhưng lại có luyến tiếc, mấy cô chú nơi này đều rất tốt.

- Thế nhưng mẹ nói với con, con ở thêm một ngày sẽ phải tốn thật nhiều thật nhiều tiền, số tiền này có phải là chú trả hay không...

Sau khi chờ con kiếm tiền, con muốn quyên thật nhiều tiền, xây dựng một bệnh viện lớn, để rất nhiều trẻ em không xem nổi bệnh có thể nằm viện miễn phí...

Chú Trần Thương, tạm biệt, chú là bác sĩ tốt nhất, tốt nhất, tốt nhất con gặp qua, cái bình hi vọng này chính là hi vọng của con, bên trong đầy ngôi sao, chú so với nó, tựa như ngôi sao trong đêm tối chiếu sáng cái bầu trời đêm này vậy, cám ơn chú cứu ba con.

Tạm biệt, chú Trần Thương, con sẽ nhớ chú.

Kiểu chữ cong vẹo, còn có ghép vần, viết ra một phong thư.

Nhìn Trần Thương hơi xúc động, đưa tay gấp giấy viết thư lại, kẹp vào một quyển sách, sau đó cầm bình về cất kỹ chỗ phòng trực ban.

Lúc buổi sáng, tiến sĩ tiểu Chu tới.

- Giáo sư Trần, đây là tư liệu của tôi, đây là bằng chứng tài liệu.

Chu Thao ngược lại là thành thật, đeo cặp sách tới, sau khi mở ra, cầm một đống những bản photo copy giấy chứng nhận thành tích và trình độ học vị này trong tay.

Trần Thương lập tức sửng sốt, nghi ngờ hỏi:

- Tiến sĩ Tiểu Chu, anh là nghĩ thế nào, là muốn đi bên kia học tập? Hay là muốn đi An Dương tham gia công tác.

Chu Thao hồi tưởng lại lời ngày hôm qua thầy mình nói, kiên định gật đầu:

- Hiện tại là đi học tập, thế nhưng... Chờ sau khi tôi tốt nghiệp, tôi muốn cùng với giáo sư Trần đưa trung tâm phục hồi cơ chế tạo thành đứng đầu ở ngoại khoa Tay.

Sau khi Trần Thương nghe thấy, chính mình cũng không khỏi tự chủ sửng sốt một chút.

Ngay cả anh còn chưa có nghĩ tới như thế...

Thế nhưng trong lúc bất tri bất giác, mình đã trở thành thầy và thủ lĩnh của bao nhiêu người.

Giáo sư Thang Kim Ba đề cử học sinh của mình, học sinh Cố Hồng Mai cũng ở bên người, có thể còn có những người khác...

Bỗng nhiên, Trần Thương cũng ý thức được, trên vai của mình là tương lai rất nhiều người

Nhiều người nguyện ý đi theo chính mình như vậy

Nghĩ tới đây, Trần Thương cúi đầu cầm lấy bút, viết thư đề cử, ký tên của mình:

- Anh đi tìm chủ nhiệm An Ngạn Quân An, nói tôi bảo anh tới, đi tới đi theo chủ nhiệm An cố gắng học tập.

Tiểu Chu tiến sĩ nghe thấy Trần Thương, kích động nhẹ gật đầu:

- Cám ơn giáo sư Trần, chờ lúc anh bồi dưỡng trở về, tôi chắc chắn có thể học được phương pháp Chen

Trần Thương cười cười, gật đầu nói câu:

- Cố lên

Sau đó Trần Thương gọi điện thoại cho An Ngạn Quân, dù sao Chu Thao còn chưa tốt nghiệp, chẳng qua là đi học tập, không có nhiều chuyện phiền toái như vậy.

...

...

Buổi sáng, sau khi làm xong một ca phẫu thuật, lúc này Trần Thương mới kịp đi nhìn người bệnh phẫu thuật hôm qua.

Đang muốn kiểm tra phòng đi nhìn Trương Liên Hoa, Trần Thương đến trạm quầy y tá:

- Lấy ca bệnh của Trương Liên Hoa giúp tôi một cái.

Sau khi một y ta nghe thấy, vội vàng chạy vào:

- Bác sĩ Trần, buổi sáng có người quan phương đến xem ca bệnh La Minh rồi báo cáo, nghe nói là bộ trung tuyên, chúng tôi dẫn người khoa tuyên truyền đến.

Trần Thương sửng sốt một chút:

- Ồ? Trung tuyên bộ... lúc mấy giờ?

Y tá:

- Hẳn là khi khoảng chín giờ, lúc ấy anh ở phòng phẫu thuật, tôi cũng chưa nói cho anh.

Trần Thương đột nhiên kịp phản ứng, hẳn là Tần Hiểu Nhiễm đi?

Có điều Trần Thương bất đắc dĩ xúc động một tiếng, động tác nhanh như vậy à?

Hẳn là đến điều tra và xác minh chuyện mẹ của La Minh đến cùng là thật hay giả.

Nghĩ tới đây, Trần Thương cũng nhẹ nhàng thở ra, cầm bản bệnh lịch tiến vào phòng bệnh.

La Minh cũng có mặt:

- Bác sĩ Trần, chào anh.

Trần Thương gật đầu cười nói:

- Dì, cảm giác thế nào?

Trương Liên Hoa một mực nở nụ cười:

- Rất tốt, chỉ là không thoải mái bằng trong nhà, bác sĩ, bao lâu nữa tôi mới có thể ra viện?

Trần Thương cười nói:

- Xế chiều hôm nay có thể về rồi, chỉ là không thể hoạt động mạnh, nghỉ ngơi một thời gian.

Trương Liên Hoa nghe thấy mình có thể ra viện, vui vẻ như đứa bé vậy.

Sau đó, Trần Thương gọi La Minh lên:

- Cái kia, tin tức phía trên TikTok hẳn sắp tới rồi đấy...

Vừa dứt lời, y tá vừa mới chạy đến vội vàng kẹp bệnh lịch cho Trần Thương, ngạc nhiên nói:

- Bác sĩ Trần, anh La, các anh xem, bên trên Weibo hôm nay phát biểu một văn chương, chính là điểm danh nói chuyện này cho anh La, hơn nữa còn cường điệu khen ngợi anh.

- Anh mau xem, tôi sẽ gửi cho các anh

- Đúng rồi, người đàn ông bên trên TikTok kia cũng bị @, còn yêu cầu anh ta tiến hành công khai xin lỗi, xóa bỏ video.

- Quá trâu bò! Tôi đã nói rồi, chính nghĩa có thể sẽ đến trễ, thế nhưng tuyệt đối không vắng mặt

- Đại ca La, cuối cùng anh không cần nghĩ nhiều như vậy, không cần để ý ánh mắt của người khác

La Minh cầm điện thoại qua xem xét, quả nhiên là tin tức quan phương Đoàn thanh niên Cộng sản phát biểu, mà chính mình còn được @...

Trong lúc nhất thời, nước mắt La Minh lưng tròng

Nói không có để ý là không thể nào

Thế nhưng hiện tại, không có người trào phúng anh nữa...

Công ty cũng sẽ không bởi vì việc này trách anh.

Anh đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay người nhìn chằm chằm Trần Thương, trong mắt tràn đầy kích động.

Bình Luận (0)
Comment