Việc lão Mã được phát biểu 《 The Lancet 》, mọi người trong khoa dồn dập hâm mộ và ghen ghét
Dù sao
Tôi lên tôi cũng được mag?
Nói không chừng còn có thể ưu tú hơn lão Mã luôn đấy.
Trương Viễn và Dương Tuệ đứng vừa, nhỏ giọng thầm thì nói:
- Chậc chậc, mạch suy nghĩ quyết định đường ra nha, vụng về cũng là một loại năng lực, tôi cảm thấy cơ hội đời tôi được phát biểu The Lancet rất lớn
Anh nói phạm sai lầm có thể phạm đến đưa tới sự chú ý của《 The Lancet 》, đây cũng là nhân tài thực sự.
Lão Mã bản sắc biểu diễn, chuyện phát biểu 《 The Lancet 》 bằng thực lực cũng hấp dẫn mọi người chú ý
- Bác sĩ Trần, tôi cái kia làm phẫu thuật tuyến tụy rất vụng về, có thể phát biểu 《 The Lancet 》 không?
- Đúng đúng, cái lỗ rò tá tràng kia tôi luôn làm rất không tốt, cảm thấy có thể làm một tài liệu mặt trái giảng dạy phát biểu cái văn chương...
...
Nhìn mọi người trong gian phòng dồn dập ồn ào, Oersted một mặt buồn bực, tò mò hỏi:
- Chủ nhiệm Mã, họ đang nói cái gì?
Mã Nguyệt Huy nhún vai một cách tự nhiên, thở dài nói:
- Họ muốn mô phỏng theo quỹ tích thành công của tôi, ai... người ưu tú luôn bị mô phỏng theo, có lẽ tôi hẳn nên từ từ quen thuộc cuộc sống kiểu này
Trần Thương dở khóc dở cười.
Bên này Lão Dư vừa đi ngang qua, một cách tự nhiên nghe thấy được Mã Nguyệt Huy phen này không muốn ngôn ngữ Bích Liên.
Bất đắc dĩ trừng mắt liếc:
- Giờ làm việc, làm gì đó?
Mọi người cái này mới hậm hực cười cười, trở về làm việc.
Lão Mã lần này lại không sợ, chậc chậc chậc đứng dậy, ôm lão Dư:
- Lão Dư, tôi thực hiện mộng tưởng nửa đời người thay anh nhé
Dư Dũng Cương lập tức nhíu mày:
- Có chuyện gì từ từ nói, đừng động tay động chân, người lớn như vậy rồi mà còn không biết chú trọng mặt mũi
Lão Mã cũng không giận cầm thông báo vừa nhận được trên bàn lên, mỉm cười nói:
- Nhìn một chút, đây là gì?
Lão Dư nhìn thấy từ đơn thư thông báo thu nhận của The Lancet này, lập tức sửng sốt một chút
Tranh thủ thời gian giật nhìn lại
Lúc này xem xét, lập tức sững sờ
Lão Dư trừng to mắt:
- Anh phát biểu?
Lão Mã tự tin gật đầu:
- Đương nhiên
Lão Dư chắc chắn không tin
Quay người nhìn thoáng qua Oersted và Trần Thương, do dự một lát:
- Các anh không thể nuông chiều anh ấy như thế! Cái này... Đây là học thuật làm giả
Sau khi nói xong, Dư Dũng Cương nhìn chằm chằm Mã Nguyệt Huy:
- 《 The Lancet 》 là đồ tốt, thế nhưng anh phải phát biểu bằng bản sự, Mã Nguyệt Huy, anh nếu như hỗn danh ngạch như vậy, tôi có thể nhìn không nổi anh nữa
Một câu làm lão Mã khóc không ra nước mắt
Sao tôi lại phải làm giải học thuật?
Trần Thương nhìn thấy Dư Dũng Cương rõ ràng là hơi nghiêm túc, bất đắc dĩ nói:
- Chủ nhiệm Dư, không như anh nghĩ, bài đề tài này đích thật là công lao của tổ trưởng Mã.
Mã Nguyệt Huy tủi thân gật đầu:
- Đúng đúng.
Lão Dư không để ý tới Mã Nguyệt Huy, nhìn Trần Thương:
- Anh ta là trình độ gì tôi còn không biết à, đối với phẫu thuật đường mật căn bản chính là một bác sĩ nhị lưu, anh ta còn có thể cải tiến cái này?
Trần Thương cũng cười khổ không được, chỉ được chậm rãi giải thích nói, cặn kẽ giải thích chuyện lão Mã biểu diễn trình độ dị bẩm thiên phú nhị lưu một phen.
Sau khi nghe xong, lão Dư im lặng
Yên lặng nhìn Mã Nguyệt Huy.
Gọi cái gì?
Vụng về ra trình độ?
Nói thật, bỗng nhiên, anh hơi ao ước thằng nhãi này.
Dựa vào cái gì tốt số như thế?
Mã Nguyệt Huy nhìn lão Dư:
- Lão Dư, anh đừng nhìn tôi như vậy, thật ra... Tôi cũng là vừa vặn phát hiện ưu thế của mình, sau này nếu tôi có cái luận văn nào, chắc chắn sẽ không quên anh
- Lão Dư, anh yên tâm, sau khi tôi có luận văn lập tức gọi anh, cho anh thêm cái tên gì, không quan trọng, dù sao, anh nhìn tôi cũng coi như là phát biểu qua...
Lão Dư nghe xong, tức giận đi:
- Mau mau cút
Hồi tưởng lại dáng vẻ gợi đòn của Mã Nguyệt Huy, anh liền tức giận nghiến răng.
Thế nhưng... cũng không thể làm gì.
Ai...
Lão Mã nhìn thoáng qua bóng dáng lão Dư, cô đơn nói câu:
- Ai, người ưu tú, quả nhiên dễ dàng ghen ghét
Sau khi nói xong, lão Mã vỗ đùi, nhìn Trần Thương:
- Không đúng, tiểu Trần, làm sao lại không có người ao ước ghen ghét với cậu thế?
- Cậu nói cậu còn là chỉ đạo giáo sư đấy, dựa vào cái gì không có người ao ước anh? Tôi cảm thấy... công lao tôi so với cậu còn lớn hơn, nói nói sai lầm là tôi phát hiện...
Mọi người sững sờ
Nhìn lão Mã, đột nhiên cảm giác thấy cái này lão Mã có quá không biết đồ, quên hết đường của mình...
Không nhờ Bác sĩ Trần người ta, anh phát biểu cái chùy.
Trần Thương cũng nhìn lão Mã một cái thật sâu, đột nhiên cảm giác thấy, lão Mã đã không phải đi làm cho đường mình hẹp hơn, mà là đi mất rồi
Anh có thể tới hôm nay, hẳn là toàn bằng tốt số.
...
...
Trần Thương ngồi trên ghế, nhìn thanh nhiệm vụ của mình.
Nhiệm vụ nghiên cứu khoa học cũng hoàn thành một nửa, còn kém hơn 40 điểm đã có thể xong nhiệm vụ, đến lúc đó cũng có thể thu được một cái dụng cụ chữa bệnh tinh thông.
Nói cách khác, lại đến hai thiên 《 The Lancet 》 là đủ rồi.
Còn có nhiệm vụ chuyển chức này là làm Trần Thương nhức đầu nhất.
Ngoại khoa tổng hợp 50 loại bệnh tật, hiện tại còn thiếu 10 cái.
Nhiệm vụ phẫu thuật ngược lại đã hoàn thành, hiện tại chỉ thiếu chẩn bệnh 10 loại bệnh tật ở Ngoại khoa tổng hợp, nghĩ tới nghĩ lui, Trần Thương cảm thấy năm nay cần đi dạo qua Ngoại khoa tổng hợp rồi.
Chẳng qua là... Đi bệnh viện nào đây?
Sau khi phòng khách kết thúc, Trần Thương cũng phân phối nhiệm vụ cho những chủ nhiệm này, còn nói sẽ đến hiện trường chỉ đạo.
Thế nhưng gần đây lại chẳng có thời gian.
Vào lúc này, điện thoại vang lên.
- Bác sĩ Trần, tôi là Lư Siêu từ 301, hôm nay anh có thời gian không? Chúng tôi gần đây vẫn đang nhanh chóng hoàn thành cái kỹ xảo nội soi kia, nhưng mà bây giờ có một chút vấn đề không giải quyết được, cần anh tới chỉ đạo giúp
Trần Thương nghe xong, phải, không cần tuyển chọn, chính là 301
Nghĩ tới đây, Trần Thương vội vàng nói:
- Được, chủ nhiệm Lư, tôi sẽ qua ngay.
Cúp điện thoại, Trần Thương đứng dậy, lên tiếng chào với tổ trưởng Mã.
- Tổ trưởng Mã, cái kia... chủ nhiệm Lư của 301 mời tôi đi qua chỉ đạo sử dụng kỹ xảo nội soi một cái.
Mã Nguyệt Huy cũng không ngẩng đầu:
- Được, đi thôi, dù sao tôi cũng không quản được anh.
Trần Thương: …
Sau khi mọi người xung quanh nghe thấy, không thể không thở dài.
Hiện tại Trần Thương treo thân phận là bồi dưỡng, lại làm lấy công việc của chủ nhiệm.
Từng ngày, không phải bị Hiệp Hòa mời hội chẩn, thì là bị 301 mời chỉ đạo.
Không biết, khẳng định sẽ nghĩ anh đang thổi trâu bò
Thế nhưng, từ từ mọi người cũng đều quen thuộc, người ta thực sự nói thật.
Không có cách, chính là ưu tú như thế.
Đến mức lão Mã cũng hiểu rõ, Trần Thương nha, mặc dù là binh dưới tay mình, thế nhưng chính mình lại không thể quản.
Không chỉ không thể quản, còn phải hầu hạ thật tốt.
Lỡ như tâm trạng tốt, lại cho chính mình một bài trên 《 The Lancet 》 thì sao, đây cũng là cực tốt.
Oersted thấy Trần Thương chuẩn bị rời đi, đột nhiên hỏi:
- Anh đi đâu vậy, Bác sĩ Trần?
Trần Thương chợt nhớ tới, thế là dùng Anh ngữ nói một lần.
Oersted nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên:
- Tôi có thể đi theo anh đi không?
Trần Thương gật đầu:
- Đương nhiên có thể, đi thôi.
Dù sao... Tùy thân mang theo một cái có thể là đại lão max cấp, đây rất có cảm giác an toàn.
Oersted nghe xong, lập tức mừng rỡ.