Sau khi Trần Thương rời khỏi bệnh viện 301, đại chủ nhiệm Lư Siêu của ngoại khoa tổng hợp lại gọi Đoàn Ba lại.
- Chủ nhiệm Đoàn này, sau này anh không cần đi quản người bệnh mỗi ngày nữa
Lư Siêu nhìn Đoàn Ba, mỉm cười nói.
Câu này của Lư Siêu khiến Đoàn Ba giật nảy mình, cho là mình đã phạm sai lầm gì
Vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Lư, thật ra... Tôi...
Lư Siêu thấy thế, biết rằng Đoàn Ba hiểu lầm, vội cười nói:
- Lúc bác sĩ Trần rời khỏi đã nói tôi quan tâm chăm sóc anh, nói anh ở bệnh viện cũng đã giúp cậu ấy không ít việc.
- Cho nên, sau này anh cứ theo tôi làm phẫu thuật
Nghe thấy vậy, Lư Siêu trợn tròn mắt.
Đi theo chủ nhiệm Lư làm phẫu thuật, chuyện này đối với một nhân viên bồi dưỡng mà nói, phải khó khăn cỡ nào?
Đoàn Ba vội vàng cảm kích nói:
- Chủ nhiệm Lư, rất cám ơn anh
Lư Siêu cười nói:
- Không có chuyện gì, trở về tích cực phát triển ngoại khoa tổng hợp, anh nói đi, dù sao bác sĩ Trần cũng là người của bệnh viện các anh, ngoại khoa tổng hợp của chúng ta không thể mất mặt được? Anh nói đúng không?
Đoàn Ba không ngừng gật đầu.
Đợi đến sau khi tan việc, trong lòng Đoàn Ba đã có đủ loại cảm giác xông lên đầu, bùi ngùi mãi thôi
Nghĩ tới nghĩ lui, Đoàn Ba cũng không biết nên nói với ai, dứt khoát gọi điện thoại cho Trương Hữu Phúc.
- Chủ nhiệm Trương, tôi là Đoàn Ba
Quan hệ giữa Trương Hữu Phúc và Đoàn Ba không tệ, chủ yếu là bởi vì Đoàn Ba là người nghe lời, được việc.
Năng lực... Trung quy trung củ.
Sau khi Trương Hữu Phúc nhận điện thoại:
- Chủ nhiệm Đoàn, sao thế?
Đoàn Ba do dự nửa ngày, nói:
- Nhớ tới anh thôi, có mấy lời muốn nói với anh, nên tìm anh để tâm sự.
Trương Hữu Phúc nghe thấy vậy, giật nảy mình, chuyện cũ nổi lên trong lòng, Trương Hữu Phúc không nhịn được nuốt ngụm nước miếng:
- Chủ nhiệm Đoàn, anh... Khống chế cảm xúc của mình tốt một chút, anh hơi không đúng...
Đoàn Ba thở dài:
- Aizz... Đúng vậy, hôm nay hơi xúc động, hôm nay tôi đã gặp Trần Thương.
Trương Hữu Phúc sững sờ:
- Tiểu Trần hả? Cậu ta thế nào? Vẫn ổn chứ? Hôm nào mời người ta ăn một bữa cơm, sau khi trở thành chủ nhiệm khoa cấp cứu, anh cũng nên buông xuống thành kiến, cách cục không thể quá nhỏ.
Nghe chủ nhiệm Trương lải nhải, Đoàn Ba lắc đầu, cười khổ một tiếng:
- Hiện tại tôi mời khách, có khi còn không mời nổi người ta, chủ nhiệm Trương, có lẽ anh không biết...
Đoàn Ba kể lại mọi chuyện của hôm nay một cách kỹ càng, bao gồm việc Oersted làm trợ thủ cho Trần Thương, chủ nhiệm Lư thì bưng trà rót nước...
Sau khi nghe xong, Trương Hữu Phúc cũng im lặng.
- Thật?
- Ừm
Trương Hữu Phúc biết rõ, mặc dù năng lực của Đoàn Ba có hạn, thế nhưng khẳng định là vẫn nổi bật, bằng không cũng sẽ không cùng mình ở khoa cấp cứu làm ra những chuyện kia.
Sau khi Trương Hữu Phúc nghe xong, bất đắc dĩ thở dài.
- Aizz... Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy tiểu tử này lợi hại, thế nhưng tôi không ngờ lại trưởng thành nhanh như vậy
- Mới đến thủ đô chưa tới nửa năm, đã đến trình độ này, một năm sau trở về, cậu ta phải lợi hại cỡ nào chứ?
- Có lẽ tiểu Trần thích hợp với môi trường này
...
Hai người anh một lời tôi một câu hàn huyên hơn một giờ, Dương Đồng, vợ của Trương Hữu Phúc nhìn mà ngây người.
Chờ khi cúp điện thoại, Dương Đồng bất đắc dĩ hỏi:
- Lão Trương, ai vậy? Trò chuyện lâu như thế
Trương Hữu Phúc:
- Đoàn Ba, khi anh ta đi bồi dưỡng, gặp phải tiểu Trần, bà không biết đâu, hiện tại tiểu Trần... Lợi hại
Trương Hữu Phúc kể lại những lời Đoàn Ba vừa nói cho Dương Đồng.
Hai vợ chồng cũng thảo luận một đêm.
Ở trong mắt người khác, Trương Hữu Phúc và Dương Đồng cũng coi như là người có tiền, có quyền, có văn hóa gia đình ở Tỉnh Nhị, thế nhưng họ biết rõ, mình cũng cần chỗ dựa.
Trương Hữu Phúc kể chuyện về Trần Thương cho thư ký Đàm của lão cấp trên, không vì cái gì khác, chỉ hi vọng sau sẽ có mối quan hệ tốt với Trần Thương.
- Lão Đàm, viện trưởng Tần cũng sắp điều đi rồi, vị trí của anh không thay đổi, nếu đã như vậy, anh phải suy nghĩ thật kỹ làm sao cho phải.
Trương Hữu Phúc nói.
Đàm Lập Quốc gật đầu:
- Cám ơn, Hữu Phúc.
Trương Hữu Phúc gật đầu:
- Ừm, viện trưởng tương lai còn chưa biết là ai, anh muốn động cũng tốt, muốn ngồi vững ở vị trí này cũng được, tiểu Trần chính là mấu chốt.
Đàm Lập Quốc ừ một tiếng:
- Ừm, đúng
Một đêm này, Đàm Lập Quốc đã đưa ra một quyết tâm.
Sáng sớm hôm sau lúc đi làm, Đàm Lập Quốc lấy hai bình đặc cung quý giá giữ bao nhiêu năm trong nhà ra, buổi sáng đi tặng cho Tần Hiếu Uyên.
- Ông Tần, gần đây tôi kiêng rượu, trong nhà có hai chai Mao Đài, cho người khác thì tôi cứ thấy tiếc, mà ông cũng thích uống rượu, nên đem tới cho ông.
Đàm Lập Quốc cười đặt rượu ở trên bàn cho Tần Hiếu Uyên.
Chuyện này khiến Tần Hiếu Uyên sững sờ:
- Lão Đàm, có chuyện gì cứ nói thẳng, ông thế này cứ khiến tôi sợ cực kỳ.
Đàm Lập Quốc lắc đầu:
- Thật không có chuyện gì, cũng không đúng, có chuyện, chờ lúc Duyệt Duyệt nhà ông và tiểu Trần kết hôn, nhớ mời tôi nhé! Đúng, đến lúc đó rượu, thuốc lá cũng đừng chuẩn bị, chỗ tôi đã có sẵn.
Lần này, ngược lại là Tần Hiếu Uyên hơi không biết làm thế nào.
...
...
Sau đó, Trần Thương sẽ không cần đi lo liệu chuyện gì, toàn thân toàn ý chú tâm vào con đường làm phụ trợ và nhận thêm ca bệnh
Bệnh viện An Trinh, tổng viện quân đội thủ đô, bệnh viện Địa Đàn...
Đâu đâu cũng có bóng dáng Trần Thương.
Đi tới đâu, chính là truyền thuyết chỗ đó
Trần Thương dẫn theo Oersted làm phụ trợ không ngừng chạy đi rừng, học trộm kỹ năng
Mục đích của Trần Thương cũng rất đơn giản, có thể học bao nhiêu thì học bấy nhiêu, học không được cũng không sao.
Dù sao việc chuyển chức nhiệm vụ của mình cũng sắp hoàn thành, đến lúc đó, mình dùng kỹ năng điểm học tập nối lại mật - ruột.
...
Mà lúc này, tổng bộ 《 The Lancet 》 ở nước Anh, trong hội nghị, một câu nói của tổng biên đã làm rối loạn tất cả chương trình.
- Tờ báo cuối tháng ba đổi một chủ đề mới, đến từ một bài luận văn về phẫu thuật đường mật chật hẹp của Trung Quốc, tác giả là Oersted và Mã Nguyệt Huy, làm đề mục trang đầu
Tổng biên Plandos nhìn mọi người rồi nói.
Các chủ biên và biên tập ở dưới lập tức sững sờ:
- Đã sắp xếp xong xuôi, hôm nay sẽ bắt đầu in và phát hành, có phải không quá thích hợp không?
- Bất ngờ đổi bản thảo có thể sẽ khiến cho người gửi bản thảo bất mãn?
Plandos lắc đầu:
- Thích hợp, mà tôi còn cảm thấy rất thích hợp.
- Chúng ta không cần người gửi bản thảo có hài lòng hay không, cái mà chúng ta cần chính là người đọc hài lòng, nội dung hay chắc chắn phải mau chóng được truyền bá ra ngoài, đây mới là tôn chỉ của chúng ta.
- Hội nghị đường tiêu hóa thế giới tháng 5, tờ báo tháng tư của chúng ta căn bản không kịp truyền bá, mà trùng hợp bây giờ, bản luận văn này rất có giá trị, tôi cho rằng chắc chắn phải để càng nhiều nhân viên y tế đọc được.
Plandos suy nghĩ một chút, đột nhiên nói:
- Nếu đổi bản thảo sẽ không thích hợp, vậy cứ thêm một bài, đặt ở phía trước.
Mọi người nghe thấy vậy, vội gật đầu.
Thêm một bài cũng sẽ không có quá nhiều ảnh hưởng.
Thế nhưng mọi người rất tò mò, vì sao Plandos lại coi trọng bài luận văn này đến thế.
Sau hội nghị, Plandos gửi tin nhắn cho Oersted:
- Ok
Sau khi Oersted nhìn thấy, lập tức vui mừng:
- Cám ơn
Bài luận văn này đối với mình mà nói có ý nghĩa không lớn, thế nhưng đối với Trần Thương thì lại có ý nghĩa rất lớn