Nghe thấy Trần Thương nói một câu ý vị thâm trường nhưng cũng vô cùng bá khí như vậy, hiện trường lại lần nữa trở nên an tĩnh.
- Tôi cho phép mọi người tới quan sát
Sau khi Tôn Quảng Vũ nghe thấy vậy, trong lòng thật sự là thật lâu không thể bình phục.
Thật hả giận.
Các người không cho chúng tôi lên làm phẫu thuật, chúng tôi dựa vào cái gì mà không thể không cho các người làm?
Cũng bởi vì mấy người tài giỏi à?
Xin lỗi, tôi còn tài giỏi hơn
Trần Thương có đầy đủ năng lực.
Mặc dù không biết năng lực phẫu thuật của đối phương mạnh bao nhiêu, thế nhưng Trần Thương cảm giác được, khẳng định không có ai giỏi hơn mình.
Mặc dù chính Trần Thương cũng tự thừa nhận là do tức giận quá nên mới nói vậy.
Thế nhưng thực sự là do Trần Thương cố ý nói như vậy
Chính như ngay từ đầu Ford đã nói như vậy, họ không cần bác sĩ Trần hay là những người khác trợ giúp, họ có thể để anh ở bên cạnh quan sát, thế nhưng đừng làm ảnh hưởng ca phẫu thuật của họ.
Đây là một đạo lý.
Lời của Ford nhìn như có vẻ rất hợp lý, thật ra vẫn không tín nhiệm, thậm chí là không để vào mắt.
Trần Thương nhớ lại ánh mắt vừa rồi của ông cụ, tự nhiên hiểu rõ, trong lòng ông cụ này thật sự rất kiên trì.
Cho dù là già, ông nói gì bọn nhỏ cũng không chắc chắn nghe, nhưng ông vẫn hi vọng người Trung Quốc tự cứu người Trung Quốc.
Ông cụ có sự kiên trì của ông cụ, không thể nói tốt hay xấu, không thể cho là thành kiến.
Thế nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, ai trên đời mà không có chút kiên trì chứ?
Bản thân ông chính là người góp công xây dựng nên Trung Quốc từ những buổi đầu, một hy vọng như vậy cũng không thể thoả mãn hay sao?
Đương nhiên phải làm được
Chắc chắn phải làm được
Ông muốn mở ra camera để ông cụ tỉnh lại còn xem, ngay khi y học Trung Quốc đang phát triển bồng bột, liên tục tiến bộ, một ngày kia, chúng ta không kém bất kì ai
Ông chắc chắn muốn giữ vững kiên trì.
Hơn nữa, sau khi mấy ông lão đi tới, lại lần nữa khẳng định suy nghĩ và kiên trì của ông lão.
Hai anh em Tần Trấn Hoành và Tần Trấn Vĩ đều im lặng.
Trong lúc nhất thời, cũng không biết nên nói cái gì.
Con cái muốn ông cụ được hưởng chế độ chữa bệnh tốt nhất, đoàn đội cao cấp nhất.
Thế nhưng ông cụ lại một lòng có kiên trì của bản thân mình.
Vào lúc này, một ông cụ nói với hai anh em nhà họ Tần:
- Hai người các cháu đi ra đây, chú nói một câu.
Hai người Tần Trấn Hoành đi theo ông cụ ra ngoài.
Ông cụ thở dài:
- Các cháu ấy à, căn bản không hiểu ba các cháu muốn cái gì
- Các cháu không suy nghĩ một chút gì cả, ông ấy là người từng tham gia chiến tranh viện triều, hai vết sẹo do dính đạn vẫn còn trên người, đời này chưa ăn qua, dùng qua hàng gì của Mỹ, ngay cả một chai CocaCola ông cụ cũng không uống, trước khi chết cháu còn muốn để người nước Mỹ tới cứu ông ấy à?
- Đây không phải hồ đồ à?
- Đồ nước ngoài rất tốt, chúng ta biết rõ! Thế nhưng cháu có biết lúc ấy sau khi ông cụ kia đi Mỹ nhìn thấy người ta đi xe ô tô xa hoa, nhà cao tầng, công nghệ cao thì suy nghĩ đầu tiên là gì không?
- Không phải mua về một trăm chiếc, không phải không biết cách hưởng thụ đồ tốt của người ta, càng không phải là mời người ta đến xây dựng, mà là chúng ta chắc chắn phải có một chiếc xe do chính chúng ta tạo nên! Dù không tốt bằng họ, thế nhưng cũng chắc chắn phải có
- Các cháu ấy à, trẻ tuổi, tư tưởng khai sáng, thế nhưng... Các cháu không hiểu sự kiên trì của thế hệ của chúng ta đâu...
- Lại nói, núi dựa núi sẽ đổ, dựa vào người người sẽ chạy, lịch sử dạy bảo còn chưa đủ thê thảm đau đớn hay sao?
Hai người nghe thấy lời của ông cụ xong, không tự chủ được im lặng, Tần Trấn Vĩ còn muốn nói gì đó.
Ông cụ lại nhanh chóng cắt ngang:
- Cháu khỏi cần nói thêm gì với chú, chú nói cho cháu biết, tiểu tử họ Tần, cháu còn không hiểu cha cháu bằng đồng chí tiểu Trần đâu
Sau khi nói xong, ông lắc đầu, hơi tiếc nuối thở dài, dẫn cảnh vệ viên đi theo viện trưởng Lý Khải đến phía dưới phòng phẫu thuật.
Thần tiên đánh nhau, làm viện trưởng Lý Khải cũng chỉ có thể đứng nhìn.
Mà lúc này, Trần Thương cũng không nói thêm gì nữa, dẫn theo Tôn Quảng Vũ, gọi thêm Trang Nguyệt Minh đi tới phòng phẫu thuật.
Trong văn phòng, chỉ còn cha con nhà họ Tần và mấy người của Mayo.
Từ bao giờ mà đám người Ford bị xem như không khí, nhưng nhìn Tần Trấn Vĩ, sau đó Ford không nhịn được bật cười:
- Tôi đồng ý với Tần tiên sinh mà đến, chính là vì đảm bảo ca phẫu thuật này sẽ an ổn mà tiến hành
- Chúng tôi sẽ ở bên cạnh, đương nhiên... Nếu như gặp phải bất cứ vấn đề gì, chúng tôi đều sẽ đến hỗ trợ.
Tần Trấn Vĩ gật đầu nói cám ơn.
...
...
Khi thay quần áo, Tôn Quảng Vũ và Trang Nguyệt Minh không nói câu nào.
Chuyện hôm nay, đã thượng cương thượng tuyến.
Đây thậm chí không chỉ đơn giản là một ca phẫu thuật như vậy.
Họ nhìn Trần Thương, thật ra lúc này trong lòng cũng không chắc chắn
Dù sao đây không phải ai khác, đây là tổ chữa bệnh cấp đỉnh của trung tâm y học Mayo, cây dao phẫu thuật tuyến tụy tầm thế giới, Ford Demps.
Trong lòng họ biết rõ, mình khẳng định là không làm tốt bằng đối phương, bởi vì đó là do kỹ xảo và lý niệm họ sử dụng, còn là vị Ford tiên sinh này.
Trần Thương nhìn thấy hai người như vậy, an ủi một câu:
- Chủ nhiệm Tôn, chủ nhiệm Trang, hai người... Không cần khẩn trương, có tôi đây.
Hai người nghe thấy câu nói này, bất đắc dĩ nói:
- Tiểu Trần, chúng tôi sợ làm cản trở cậu, aizz...
Trần Thương thấy thế, cười nói:
- Các vị cứ đứng nhìn là được, tôi có thể làm tốt.
Trần Thương càng an ủi, hai người Tôn Quảng Vũ thì càng bất đắc dĩ, không nhịn được thở dài:
- Aizz...
Trong phòng phẫu thuật được chuẩn bị khẩn cấp, ông cụ cũng được đẩy vào.
Trần Thương cũng đã hiểu rõ tình trạng bệnh tình của ông lão.
Ông cụ nhìn thấy Trần Thương đi tới, dẫn theo hai người Tôn Quảng Vũ và Trang Nguyệt Minh.
Đột nhiên tò mò hỏi:
- Những chuyên gia nước ngoài kia đâu? Họ không đến à?
Trần Thương nhìn ông cụ, cười nói:
- Một hồi sẽ đến, nhưng ông yên tâm, cháu không cho họ ra tay, một kim một chỉ cũng không để họ khâu, chúng cháu làm phẫu thuật, họ xem là được.
Ông cụ nghe xong, đột nhiên kích động vỗ ván giường một cái, ha ha ha ha cười nói:
- Tốt tốt tốt, không tệ! Có cốt khí, đúng là khí khái của người Trung Quốc! Đúng thế, tiểu tử, cậu là đảng viên chưa? Tôi giới thiệu cậu vào đảng
Ông cụ thật sự vui vẻ, câu nói này nghe vào trong tai, làm sao lại thư thái vậy chứ
Ông cụ mỉm cười nhìn Trần Thương nói:
- Tiểu tử, sau khi phẫu thuật xong, tôi mời cậu tới nhà uống trà, cậu đừng sợ, tùy tiện mà làm
- Tôi phúc lớn mạng lớn, lúc ấy hai viên đạn bắn vào ngực cũng không có chuyện gì, hôm nay cắt tuyến tụy tính là gì chứ.
- Cho dù làm không tốt, tôi cũng không trách cậu! Chủ nhiệm Tôn là chuyên gia, mà ai cũng không tin lại tin cậu, tôi cũng sẽ tin cậu! Làm không tốt, đó là do tình hình trong nước chúng ta! Nói rõ sự nghiệp chữa bệnh của chúng ta vẫn còn trong giai đoạn sơ cấp của chủ nghĩa xã hội, còn cần phát triển
- Nói một lời nói từ đáy lòng, thế hệ này của bọn ta đã già, không còn dùng được, nói trắng ra chỉ là trụ cột tinh thần, nếu như tư tưởng của chúng ta còn không chịu nổi khảo nghiệm, người nào còn có thể?
Mấy y tá, bác sĩ gây mê ở xung quanh nghe xong lời của ông cụ, cả đám đều im lặng.
Mà lúc này hai ông bạn già của ông lão ở bên trong phòng họp nghe xong, cũng dồn dập nở nụ cười.
Trần Thương cũng cười cười, kiên định nhìn ông cụ, nói từng câu từng chữ:
- Ông yên tâm đi, khả năng của chúng ta lợi hại hơn họ nhiều lắm! Chẳng qua là họ chưa được chiêm ngưỡng mà thôi.
- Có thể sau này hội trưởng của Ngoại khoa tiêu hóa thế giới cũng sẽ là người Trung Quốc chúng ta
Ông cụ gật đầu, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, không nói nữa.
Thế nhưng lồng ngực kịch liệt phập phồng nói cho mọi người biết, ông rất kích động.
Ai lại không hi vọng nhìn thấy một ngày này chứ?
Mà Tôn Quảng Vũ và Trang Nguyệt Minh ở bên cạnh cũng bị câu nói này của Trần Thương làm cho hoảng thần, quay người nhìn chằm chằm Trần Thương, nhìn anh không giống như là đang nói đùa.
Trong lúc nhất thời, đột nhiên Tôn Quảng Vũ hiểu ra vấn đề.
Có lẽ...
Trước tới nay thứ mà Trần Thương chuẩn bị đều không chỉ là một chức vị ủy viên?