- Bác sĩ Trần, tôi kể anh nghe, anh không biết đâu, vừa rồi vị Ford kia, đầu đầy mồ hôi vội vàng bỏ chạy khỏi phòng phẫu thuật...
Y tá trưởng khoa tay múa chân liên tục miêu tả ra tình cảnh Ford rời đi, so với Trần Thương còn hưng phấn và vui vẻ hơn
- Anh không biết đâu, sau khi Ford kia tới, còn sai người mang một vài dụng cụ sớm đưa đến, nói chúng tôi sớm khử trùng, còn nói chúng tôi là thay đổi toàn bộ tất cả y tá...
- Tư thế phô trương đó, quá lớn
...
Có thể y tá trưởng thật bị một đoàn người Ford chọc giận, nên sau khi nhìn thấy Ford rời khỏi thì cô so với ai khác còn vui vẻ hơn
Trần Thương thì lại bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh biết rõ ý nghĩa của một ca phẫu thuật hôm nay này, đừng nói là Ford, cho dù vừa rồi là Trần Thương, hay ngay cả Tôn Quảng Vũ và Trang Nguyệt Minh cũng kém chút sợ tè ra quần.
Dù sao loại thuật thức và quan niệm phẫu thuật này đã phá vỡ cả một phẫu thuật truyền thống.
Sáng tạo lại lý niệm định nghĩa của việc nối lại đường tiêu hóa them lần nữa.
Ford với tư cách một cây đao ở phẫu thuật tuyến tụy của trung tâm y học Mayo, tự nhiên anh thấy rõ nội hàm trong phẫu thuật của mình.
Thắng bại vào lúc bắt đầu thật ra đã không còn ý nghĩa.
Lại nói, phẫu thuật vật này, nào có cái gì thắng bại, nhiều lắm là liên tục phát triển thêm về lý niệm y học thôi.
Trị bệnh cứu người mới là mục đích.
Trần Thương cũng không quen nhìn tư thái vừa bắt đầu của Ford, cao cao tại thượng, tựa như có mình Mayo các anh là đệ nhất thiên hạ vậy.
Tôn Quảng Vũ và Trang Nguyệt Minh làm kết thúc công việc vẫn không hề có một chút áp lực.
Đã qua nửa giờ, phẫu thuật hoàn toàn xong.
Bác sĩ gây tê nhìn đồng hồ, nói câu:
- Thuốc tê còn có thời gian khoảng nửa giờ.
Tôn Quảng Vũ gật đầu:
- Được, đưa về phòng phẫu đi.
Mấy y tá gật đầu, sau khi thu thập một phen, sau đó giúp ông cụ sửa sang lại quần áo rồi mới đẩy giường đi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Khi rửa tay với Trang Nguyệt Minh và Tôn Quảng Vũ, Trần Thương phát hiện lông mày họ nhăn chặt, giống như tự hỏi cái gì.
Sau một lúc lâu, Tôn Quảng Vũ đột nhiên nói:
- Tiểu Trần, cái này... sau khi Ford trở về sẽ nói ra tin tức này với Mayo nha
Trang Nguyệt Minh cũng thận trọng gật đầu:
- Đúng nha, vừa bắt đầu đã không nên để anh ta thấy ca phẫu thuật này, ai... Đến lúc đó...
Nhìn hai người giống như bảo bối trong nhà bị trộm, Trần Thương bất đắc dĩ cười nói:
- Nếu thật là có thể bị học lén, cũng không gọi là bảo bối nữa.
- Ếch ngồi đáy giếng, tiểu đạo mà thôi
- Cũng giống xem bệnh Đông y, anh trộm đơn thuốc không có tác dụng, anh muốn trộm thì phải trộm biện chứng luận trị phái phương kê đơn bản lĩnh thật sự.
Nhìn dáng vẻ không quan trọng kia của Trần Thương, hai người đều là gấp nghiến răng:
- Cái đó cũng không được, hiện tại là lúc nào rồi, nếu như bị họ biết, lỡ như làm ra chút manh mối nào thì sao?
Trần Thương nghe xong, cười càng rõ:
- Đây là chuyện tốt
Hai người liếc mắt:
- Làm sao lại là chuyện tốt? Anh sẽ không phải là giận điên rồi chứ
Trần Thương cười nói:
- Mọi người kiếm củi đốt ngọn lửa cao, mới lý niệm xuất hiện và được công nhận chắc chắn sẽ là một cái quá trình dài đằng đẵng.
- Sau này tôi sẽ trở về viết một bài luận văn, phát biểu đến trên《 The Lancet 》, truyền quan niệm này ra ngoài, để càng ngày càng nhiều người ý thức được tính hữu hiệu và tầm quan trọng của nó.
- Mayo khẳng định cũng sẽ bắt đầu nghiên cứu, tôi hi vọng lịch trình họ nghiên cứu có thể nhanh một chút, chờ đến khi mở hội nghị khoa ngoại đường tiêu hóa thế giới.
- Nếu như Mayo càng thêm tán thành loại quan niệm này, đến lúc đó... Chúng ta chỉ cần dẫn trước hơn hẳn so với họ, cái này sẽ đủ
- Nếu như Mayo không đồng ý loại quan niệm này, thậm chí làm quan niệm phản bác thì càng dễ nói, chúng ta chỉ cần chứng minh tính hữu hiệu của mình là được.
Sau khi nói xong, Trần Thương cười đi ra bên ngoài.
Để lại tổ hai người lo lắng.
Trang Nguyệt Minh nói thầm một tiếng:
- Hình như tiểu Trần nói thật có đạo lý
Tôn Quảng Vũ liếc mắt:
- Anh có thể đảm bảo anh không lạc hậu hay không? Dù sao hiện tại tôi vừa vặn sờ đến da lông, tôi đã sợ đám người Mayo kia lợi hại hơn mình rồi.
Trang Nguyệt Minh lập tức sững sờ, tranh thủ thời gian đuổi theo với Tôn Quảng Vũ.
- Tiểu Trần, tiểu Trần, chúng ta như thế nào mới có thể dẫn trước Mayo
- Đúng đấy, hiện tại trong lòng tôi đặc biệt không chắc chắn, vạn nhất người ta còn lợi hại hơn so với chúng tôi thì làm sao bây giờ?
Trần Thương bất đắc dĩ dừng bước:
- Các anh gấp cái gì? Không phải có tôi đây à?
Hai người Tôn Trang liếc nhau, trong mắt im lặng: Chúng ta không giống nhau...
Trần Thương đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói:
- Đúng rồi, ngày mai và ngày kia có hội nghị huấn luyện phẫu thuật tuyến tụy, nếu các anh có thời gian thì đến làm trợ thủ cho tôi, tôi sẽ dạy các anh từng bước một.
Hai người nghe xong, lập tức vui mừng khôn xiết
Họ phát hiện, mình có thể sẽ là đệ tử đời thứ nhất học kỹ thuật xây dựng lại đường tiêu hóa của nhà họ Trần
- Được rồi, giáo sư Trần
- Đúng vậy, giáo sư Trần
Trần Thương lập tức im lặng...
Rửa tay xong, vừa mới qua ra thì Trần Thương đã nhìn thấy Tần Trấn Hoành và Tần Trấn Vĩ chờ ở cửa, còn có hai ông cụ cũng ở trong phòng họp.
Vẻ mặt Tần Trấn Vĩ hơi lo lắng, một lúc lâu sau, Tần Trấn Vĩ đột nhiên cuối người trước mặt Trần Thương:
- Xin lỗi bác sĩ Trần, chuyện này là tôi cân nhắc không chu toàn, tôi xin lỗi cậu.
- Cám ơn cậu đã giúp cha tôi phẫu thuật.
Nhìn thấy Tần Trấn Vĩ cúi đầu với Trần Thương, lập tức hai người Tôn Quảng Vũ và Trang Nguyệt Minh biến sắc.
Mặc dù Tần Trấn Vĩ này kém anh trai anh của mình, thế nhưng trước mắt cũng là giám đốc một nhà xí nghiệp nhà nước cỡ lớn, rất có lực ảnh hưởng.
Mà lúc này, Tần Trấn Vĩ có thể ngay cúc cung xin lỗi Trần Thương trước mặt mọi người, đây cũng không phải ý nghĩa bình thường nha
Trần Thương thấy thế, cũng sửng sốt một chút:
- Tần tổng, anh quá khách khí, anh đây cũng là chuyện thường tình thôi.
Mà hai ông cụ trong phòng cũng ung dung nói:
- Không chút khách khí nào, nếu như tôi là ông Tần, tôi cũng phải để con mình cúi đầu cảm ơn như vậy.
Sau khi Tần Trấn Vĩ đứng dậy, mặt đỏ lên, không nói gì.
Hôm nay trải qua chuyện của Ford đã làm cho Tần Trấn Vĩ ý thức được mình hơi quá không tín nhiệm đối với Trần Thương.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh cho rằng chắc chắn phải xin lỗi, bằng không trong lòng cũng băn khoăn.
Sai chính là sai, lại nói... một bác sĩ thiên tài như vậy, cho dù là Tần Trấn Vĩ cũng không nguyện ý trở mặt
Nói thật, thậm chí là không dám trở mặt.
Mặc dù bây giờ nghe khoa trương, thế nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, cái này một chút cũng không khoa trương...
Một ông cụ nhìn Trần Thương, xúc động cười nói:
- Hiện tại tôi đặc biệt chờ mong sau khi ông Tần tỉnh lại, nhìn thấy hình ảnh trên màn hình giám sát sẽ vui vẻ thành thế nào nha.
- Đồng chí Tiểu Trần, anh rất không tệ đó
Một ông cụ khác thì cười nói:
- Cũng không thể để ông Tần nhìn thấy, nếu lỡ như cười đứt đường chỉ không phải sẽ phiền phức à! Ông ta béo như vậy, cười lên vết thương khẳng định sẽ căng ra.
Hai người ha ha nở nụ cười.
Có thể thấy, hai ông lão thật vui vẻ.
Vui vẻ không chỉ là ông Tần phẫu thuật thuận lợi.
Vui vẻ là y học tổ quốc chúng ta cũng đang dần phát triển, cũng có thể hù chuyên gia Mayo bỏ chạy
Nghĩ tới đây, hai ông cụ là kiêu ngạo từ đáy lòng, tràn đầy vui mừng
Nhìn Trần Thương, trong mắt hai người vui vẻ, một ông cụ cười nói:
- Tôi phải thừa cơ hội này đi trước cửa sau, sau này, nếu tôi chỗ nào không khỏa, tiểu Trần cậu nhất định phải phẫu thuật cho ông già này đấy