Nửa đêm, từng tiếng còi báo động 120 dồn dập quanh quẩn ở bên tai.
Trần Thương đã quen với việc chìm vào giấc ngủ bằng ‘Khúc hát ru’ này rồi.
Bệnh viện trung tâm cấp cứu tựa như một công xưởng cỡ lớn xưa nay chưa từng nghỉ ngơi, mỗi ngày không ngừng có xe cấp cứu lui tới.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, đã là sớm bình minh.
Sau khi rửa mặt một phen, Trần Thương phát hiện quầng thâm nơi mắt đã khá hơn một chút, nhưng vẫn tương đối rõ ràng.
Ngồi ở trên giường, Trần Thương bắt đầu tự hỏi.
Lúc nào, để cho năng lực mình khôi phục đề cao một chút đây?
Bằng không khỏi phải nói, đôi tay này cũng không chịu được nữa
Biết rõ còn tốt, không biết còn cho là mình làm màu.
Mấu chốt nhất thật ra vẫn tương đối đau
Cái này quá nhạy cảm, bản thân cũng có gia trì mẫn cảm, hiện tại cảm giác đau đớn lại tăng lên mấy phần.
Im lặng
Sau khi nhìn thấy Trần Thương đi ra, y tá và bác sĩ cấp cứu dồn dập chào hỏi.
Hiện tại Trần Thương dù chỉ ở trong bệnh viện trung tâm Cấp cứu, cũng đã là một danh nhân.
Cho dù những chủ nhiệm kia nhìn thấy, cũng phải cung kính gọi một tiếng Bác sĩ Trần.
Khoảng thời gian này, Trần Thương đã quen dậy sớm kiểm tra phòng, dù sao buổi sáng vẫn phải phẫu thuật, vốn không có quá nhiều thời gian.
Hiện tại những y tá đều nghiêm túc giám sát mỗi một hạng chỉ tiêu cho người bệnh, dù sao đây là dính đến kết quả kế tiếp của Trần Thương, dung không được nửa phần qua loa.
Nói đơn giản một chút, đây cũng là một cái thí nghiệm lâm sàng không quá hà khắc.
Đại khái vào lúc bảy giờ rưỡi, một cô gái vội vàng chạy tới bệnh viện.
Trên mặt một mặt bất đắc dĩ, móc CMND trong túi ra vội vàng đăng ký.
Mà lúc này, Dương Khiết đang muốn hỏi cô không thoải mái thế nào, chỉ thấy cô không ngừng phát ra từng tiếng kêu quái dị trong miệng
- Ợ
- Ợ
- Nấc
Lập tức Dương Khiết Dương Khiết y tá quầy trạm cũng sửng sốt:
- Cô thấy không thoải mái chỗ nào?
Cô gái cũng chỉ hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, hôm nay muốn tham gia phỏng vấn quan trọng, vì thế mấy ngày nay vẫn luôn tích cực chuẩn bị chiến đấu.
Có điều sau khi hôm nay dậy sớm, cô phát hiện một chuyện quỷ dị
Mình luôn không ngừng phát ra chút âm thanh quái dị từ trong miệng, nghe như ợ hơi...
Mấu chốt là cái này không giống ợ hơi, ợ hơi cũng chính là chờ một lúc đánh một tiếng, còn cái này... lợi hại hơn nhiều
Có lúc, liên tục phát ra tới nhiều lần, ngay cả ngậm mồm cũng không thể nào dừng lại
Lần này cô gái cũng vô cùng luống cuống.
Còn đi phỏng vấn kiểu gì đây?
Đi tới lỡ bị xem như bệnh thần kinh làm sao bây giờ?
Buổi phỏng vấn chuẩn bị rất lâu đang ở trước mắt, thế nhưng tuyệt đối không ngờ lại xuất hiện chuyện này, cô gái thật sự là bị nó trấn trụ.
Dương Khiết thấy thế, cũng kịp phản ứng, vội vàng hỏi:
- Cô thế này bao lâu rồi?
Cô gái dùng thật lớn khí lực mới nói được một câu rõ ràng:
- Hôm nay... Sáng sớm hôm nay... Dậy sớm đã thành như vậy.
Nói hết câu cô gái đã khóc lên:
- Hôm nay tôi... hôm nay tôi... Phỏng vấn! Cầu mọi người... Giúp đỡ tôi với.
Nhìn cô gái cũng là thật bất đắc dĩ, Dương Khiết cũng không tìm bác sĩ trực ban, trực tiếp đi kiếm Trần Thương.
Dù sao ở trong mắt cô, Trần Thương là không gì làm không được
Trần Thương vừa mới kiểm tra phòng, thấy Dương Khiết vội vàng đi tới:
- Thế nào vậy chị Dương, gấp gáp như vậy?
Dương Khiết vội vàng nói:
- Tới một cô gái, hai mươi bốn tuổi, hôm nay tham gia phỏng vấn, kết quả dậy sớm phát hiện mình không ngừng ợ hơi, thế nhưng... Giọng nói cũng không giống với ợ hơi lắm, cậu tranh thủ thời gian tới xem chuyện gì xảy ra đi.
Sau khi Trần Thương nghe thấy, cũng vội vàng gật đầu
Ợ hơi đánh vào cấp cứu thật đúng là hiếm thấy
Nhìn tới... nhiệm vụ chuyển chức hôm nay của mình, hẳn là nên hoàn thành rồi?
Nghĩ tới đây, Trần Thương vội vàng gật đầu, bước chân cũng nhanh thêm mấy phần.
Sau khi đi ra, nhìn thấy ngoài trạm quầy y tá có một cô gái trẻ, tuổi không lớn lắm, thanh tú xinh đẹp, một thân ăn mặc cũng vừa vặn, chẳng qua trong miệng không ngừng phát ra đủ loại giọng nói.
Một lát, cũng trêu đến người bệnh cấp cứu xung quanh đến vây xem.
Cô gái cũng đỏ mặt muốn che miệng, thế nhưng âm thanh vẫn phát ra tới, thậm chí còn hơi run rẩy.
Trần Thương thấy thế, lập tức nhíu mày.
- Chị Dương, mang cô đến phòng quan sát đi.
Đến phòng quan sát, Trần Thương để người bệnh nằm thẳng trên giường, trấn an nói:
- Thư giãn một chút.
Sau khi nói xong, Trần Thương đặt tay lên phần bụng cô gái, vị trí cơ hoành giao giới giữa ngực và bụng.
Sau khi nghe thấy âm thanh của người bệnh, thật ra theo bản năng Trần Thương cũng nghĩ tới ợ hơi
Bình thường thì ợ hơi bản thân cũng không phải một loại bệnh tật, là biểu hiện lâm sàng thường thấy triệu chứng.
Bình thường là vì nguyên nhân ăn uống hay các loại bệnh tật khí chất trong dạ dày, đưa tới triệu chứng cơ hoành thỉnh thoảng không tự chủ co lại.
Mà lại, liên tưởng đến Dương Khiết vừa nói, tình huống người bệnh hẳn là có liên quan đến cảm xúc khẩn trương, mệt nhọc quá độ.
Cô gái bị Trần Thương sờ bụng, lập tức càng căng thẳng hơn, âm thanh từ trong miệng liên tiếp truyền đến.
Lần này đã không phải là tiếng ợ hơi, chuẩn xác mà nói, là kêu quái dị
Vào lúc này, Trần Thương chợt cảm nhận được phần bụng cô gái truyền đến từng đợt co lại có nhịp
Cái tốc độ co này còn rất nhanh
Trần Thương vội vàng bắt đầu tính toán
Đã qua một phút, Trần Thương buông lỏng hai tay, lông mày nhíu lại.
Trong đầu anh tự nhiên tạo thành biểu đồ mô hình bốn chiều của cô gái, vừa rồi hai tay cảm giác thấy thể nội cô co lại có nhịp nhanh chóng kia...
Tần suất vừa rồi rất nhanh, mỗi phút đã có thể đạt đến 100~ 200 lần, Trần Thương đếm kỹ đến không kịp, thế nhưng bằng vào cảm giác, hẳn là cũng tám chín phần mười
Sau khi nghĩ tới đây, Trần Thương lập tức tự hỏi.
Cô gái ngồi dậy, cảm giác khá hơn một chút, thế nhưng... vẫn liên tiếp phát ra một loại âm thanh ngắn ngủi kì lạ, khó mà kiềm chế
Cô gái cũng vội vàng hỏi, tiếng có hơi bị gián đoạn:
- Bác sĩ, tôi đây là ợ hơi à?
Trần Thương gật đầu:
- Không phải.
Trần Thương đột nhiên hỏi:
- Gần đây cô tiếp xúc với động vật nào không. Chuẩn xác nói là có bị mèo, chó, hay động vật hoang dã khác cắn hay cào không?
Cô gái lắc đầu:
- Tôi sợ mèo chó lắm, xưa nay sẽ không chủ động trêu chọc, càng sẽ không dây vào mấy con này.
Sau khi Trần Thương nghe thấy, nhẹ gật đầu.
- Trước đây có phát tác bệnh động kinh bao giờ chưa? Trong nhà có lịch sử bệnh động kinh không?
Cô gái lắc đầu:
- Cũng không có
Sau khi nói xong, cô gái khẩn trương hỏi:
- Bác sĩ, tôi bị sao vậy?
- Tôi... hôm nay tôi có buổi phỏng vấn, rất quan trọng.
Trần Thương nhìn trạng thái của cô, mới nói:
- Tôi có hơi hoài nghi cô là bị rung cơ hoành, cô đi chụp phim X-quang chút, chúng tôi nhìn qua, chẩn đoán chính xác một cái.
Sau khi nghe Trần Thương muốn chẩn bệnh, cô gái cũng vội vàng hỏi:
- Có nguy hiểm không?
Trần Thương bị vấn đề này hỏi:
- Tình huống của cô, hiện tại vấn đề không lớn, thế nhưng... Ai cũng không thể hoàn toàn đảm bảo.
Cô gái gật đầu, mặc dù ợ hơi, thế nhưng không ảnh hưởng tư duy và thao tác của cô, vội vàng chạy tới khoa X-Quang.