Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1149 - Chương 1149: Cao Kiến Của Cao Nhân

Khi bac si mo hack full
Chương 1149: Cao Kiến Của Cao Nhân
 

Nghe thấy Triệu Lập Tân nói vậy, Trần Thương cũng hơi ngượng ngùng

Nâng thế này cũng quá tri kỷ rồi.

Khẳng định là hệ thống đã nhân tính hóa cách sắp xếp

Này chắc chắn đang giúp mình làm màu, Trần Thương cảm giác cũng hơi ngượng ngùng.

Mắt thấy chủ nhiệm Triệu sắp bày nho xong, Trần Thương chuẩn bị thao tác, mà bên này Hà Chí Khiêm đi đến, vừa thấy một màn đó.

Bàn điều khiển người máy Da Vinci cũng giống Robot vậy, dùng cả tay chân, mà con mắt lại dính vào trong, thị giác cảm giác như 3D, còn là rất khoa huyễn.

Vì lý do an toàn, chủ nhiệm Triệu bày mấy quả nho ra xong, vội vàng đứng dậy rời đi, sợ Trần Thương cho anh một cánh tay máy.

Loại chuyện này cũng hoàn toàn chính xác xảy ra rồi...

Ba người Hà Chí Khiêm ra khỏi phạm vi thao tác cánh tay máy, nghiêm túc nhìn video, Trần Thương thì bắt đầu thao tác của mình.

Thuần thục khống chế cần điều khiển, bắt đầu làm thao tác.

Triệu Lập Tân nhìn Trần Thương điều khiển ra dáng, bất đắc dĩ sửng sốt một chút:

- Chủ nhiệm, thiên phú của tổ trưởng Trần này thật tốt nha

- Vào tay lại nhanh như thế! Lúc ấy tôi thế còn nhìn video nhiều lần, học tập trực tuyến rất lâu, xong xuôi mới dám chân chính thao tác, mà mặc dù như thế, lần đầu làm việc cũng không lưu loát tới đâu

Hà Chí Khiêm cũng không biết nên bình luận thế nào, chỉ có thể yên lặng gật đầu.

Trần Thương thuần thục hoạt động cánh tay máy một phen, sau khi ‘Ma quyền sát chưởng’, cuối cùng bắt đầu thao tác của mình.

Khi vừa bắt đầu, anh còn cần làm bộ trang ngây ngô, thế nhưng từ từ...

Cái làm phẫu thuật này, lại tựa như đang uống rượu vậy, rất trôi chảy dễ dàng.

Cuối cùng, cái tài hoa kia cũng không thể giấu được.

Sau khi thao tác, Trần Thương chân chính trên ý nghĩa để vừa nhân sinh hai người quan sát phẫu thuật nhận thức được bật hack là dạng gì.

Lột vỏ cho quả nho?

Trần Thương nhàm chán trong không gian đã làm không biết bao nhiêu lần.

Lần này anh cảm thấy mình cần làm chút công việc tương đối có ý nghĩa hơn.

Tựa như...

Cho quả nho làm một ca phẫu thuật sinh mổ (c-section).

Thế là, một ca - Người máy Da Vinci phẫu thuật mổ tử cung quả nho chính thức bắt đầu

Lưỡi dao mỏng như cánh ve nhẹ nhàng mở vỏ quả nho ra, không chút nào có thể tổn thương thịt quả nho, tiếp đó thận trọng tách rời một lỗ hổng nhỏ bé...

Lại chậm chạp dùng thao tác cực kì tinh tế tỉ mỉ lấy hết hạt nho ra

Một thai, hai thai, ba thai

Đây là một quả nho sinh sản nhiều.

Sau đó, Trần Thương bắt đầu khâu lại, thậm chí anh mặt ngoài tầng kia của thịt quả nho đều cho khâu lại.

Sau đó là khâu vỏ quả nho, lần này Trần Thương rất để tâm, dùng một phương thức kim thẩm mỹ khâu lại, đường chỉ ẩn nấp làm rất tốt, một kim một chỉ... Nếu không phải nghĩ đến vỏ quả nho quá mỏng, Trần Thương còn chuẩn bị làm khâu lại đặc biệt rồi.

Phẫu thuật kết thúc

Trần Thương chưa đủ nghiền, anh thao tác cái kẹp kẹp lấy hạt nho, quyết định đặt tên cho tụi nó.

Cái thứ nhất đi ra gọi: Nho Đại.

Cái thứ hai là Nho Nhị, cứ thế mà suy ra...

Hai người Hà Chí Khiêm và Triệu Lập Tân ở bên ngoài xem phẫu thuật đã sớm chuẩn bị lấy hạt quả nho cho Trần Thương rạch, một khắc này cũng bị sửng sốt.

Hình ảnh kế tiếp làm hai người hoàn toàn vượt qua trong sự mê mang và suy nghĩ nhân sinh.

Sinh mổ (c-section) vậy cũng thôi đi, anh đặt tên cho ba hạt quả nho này làm gì?

Triệu Lập Tân đã sớm trợn tròn mắt:

- Chủ nhiệm... vị tổ trưởng Trần này...

Hà Chí Khiêm lắc đầu, thở dài thật sâu:

- Lâu rồi sẽ quen, có thể này là... Quái vật nha

Vốn Hà Chí Khiêm muốn nói đây là thiên phú, thế nhưng nghĩ lại, đây là thiên phú quỷ gì, đây là biến thái mới đúng.

Triệu Lập Tân đã sớm bó tay, nếu không phải là mình tự thân một tay dạy cho Trần Thương, và vừa bắt đầu không thạo, anh tuyệt đối cho rằng tổ trưởng Trần đang giả heo ăn thịt hổ

Chờ sau khi phẫu thuật kết thúc, Trần Thương đi ra, cười nói:

- Cái máy móc này dùng thật tốt, rất thích hợp cho phẫu thuật Ngoại khoa tổng hợp chúng ta

- Chủ nhiệm Triệu, hôm nay anh lại giúp tôi quá nhiều rồi, không đúng, là mở tầm nhìn mới của tôi ra, có điều... Cái thao tác này còn rất khó khăn, trở về tôi phải suy nghĩ tốt một chút

Trong lúc nhất thời, Triệu Lập Tân không biết nên làm sao cho phải...

Tôi nên nói cái gì?

Chẳng lẽ nói đường dài còn lắm gian truân à?

Tôi không xứng đâu

Tổ trưởng Trần à, không phải tôi mở tầm mắt của anh ra.

Là anh trực tiếp mở tầm mắt của tôi đó, cuối cùng lại nói tôi: Thiên tài và quái vật là có khác biệt.

Triệu Lập Tân thở dài:

- Tổ trưởng Trần, anh... Thật lợi hại

Trần Thương cười nói:

- Chủ nhiệm Triệu cũng dạy rất tốt.

Một câu làm Triệu Lập Tân sửng sốt.

Chẳng lẽ... Thật sự là tôi có cái thiên phú này?

Nghĩ tới đây, Triệu Lập Tân rơi vào trầm tư, có lẽ tôi vẫn coi nhẹ hạch tâm thiên phú của mình, sở trường tôi tương đối tốt là giáo dục người à?

Có điều vào lúc này, một nam thanh niên hơn hai mươi tuổi đi tới:

- Giáo sư, một hồi có ca phẫu thuật, đây là bản bệnh lịch.

Một câu trực tiếp làm Triệu Lập Tân thức tỉnh

Tỉnh lại đi, anh nhìn một cái dáng vẻ học sinh mình là gì, trong lòng anh không có điểm số?

Triệu Lập Tân hoàn toàn tỉnh ngộ, chuẩn bị trục xuất học sinh ra khỏi sư môn.

Anh cảm thấy, là học sinh hạn chế đường phát triển của mình.

Cần phải thu nhiều đệ tử như Trần Thương chút, dù sao... Sư bằng đồ quý

- Ai...

Triệu Lập Tân thở dài:

- Đi lấy quả nho và hạt quả nho kia tới đây, nhìn xem viết cái gì.

Người trẻ tuổi gật đầu, đi cầm quả nho tới, còn có ba cái hạt.

- A? Đây... Đây là giáo sư ngài khâu sao, khâu thật là tốt, không đúng... Cái này so trước đây tiến bộ quá nhiều

Người trẻ tuổi xúc động một tiếng:

- Tôi đi, còn khắc trên hạt

Người trẻ tuổi nhạy cảm phát hiện trên hạt quả nho hình như còn có chữ viết:

- Đây là chữ gì thế?

Sau khi nói xong, anh tranh thủ thời gian cầm kính phóng đại bên cạnh qua, lập tức trợn tròn mắt.

Triệu Lập Tân thấy thế vội vàng nhận lấy nhìn kỹ

Đây là... Khắc chữ?

Mà lại là... Chữ phồn thể

Tổ trưởng Trần cái này cần... nhàm chán tới cỡ nào, mới có thể làm ra chuyện vậy.

Thế nhưng, nhìn chữ khắc tinh vi, nhưng cũng để Triệu Lập Tân ý thức được, vị tổ trưởng Trần này, tuyệt đối là quái vật.

- Đây là tổ trưởng Trần làm người máy phẫu thuật biểu diễn.

Triệu Lập Tân nói với học sinh.

Học sinh nhìn Trần Thương, tràn đầy sùng bái

Vị tổ trưởng Trần này, ở trong lòng người Ngoại khoa tổng hợp là một anh hùng đó.

- Giáo sư Trần, cái này... Cái hạt nho này tặng cho tôi được không?

- Không được

Hà Chí Khiêm quả quyết đánh gãy người tuổi trẻ, trực tiếp nói:

- Đây là thứ tổ trưởng Trần dạy bảo chúng tôi, chúng tôi chia ra mỗi người một viên, sau này dùng để cảnh cáo bản thân! Khuyên bảo mình làm phẫu thuật phải đã tốt còn phải tốt hơn

Triệu Lập Tân nhìn thoáng qua chủ nhiệm, hoàn toàn tỉnh ngộ, đúng nha

Trách không được tổ trưởng Trần muốn làm như thế này.

Lợi hại như tổ trưởng Trần, làm sao lại làm chuyện nhàm chán như thế?

Đúng là cao nhân có cao kiến

Nghĩ tới đây, Triệu Lập Tân bất đắc dĩ thở dài.

- Tổ trưởng Trần, cảm ơn.

- Giáo sư Trần, tôi chắc chắn sẽ cố gắng

Thấy ba người nói như vậy, Trần Thương sửng sốt một chút, không ngờ anh lại hết đường chối cãi không biết nên giải thích thế nào...

Tôi có thể nói chẳng qua là tâm huyết tôi dâng trào, kết hợp điêu khắc hạt gạo với khâu lại vỏ quả nho không...

Ai

Tôi rất khó khăn...

Bình Luận (0)
Comment