Tần Duyệt đi đón Trần Thương về.
Lần này anh uống hơi nhiều, uống đến chóng mặt, không có sử dụng thuốc thể lực để khôi phục.
Anh cảm thấy, có đôi khi, say rất tốt.
Loại cảm giác này mới chân thực.
Ngày mai mười một giờ trưa bay, Tần Duyệt nhìn Trần Thương ngồi ngay kế bên tài xế, mặc dù không bẩn thỉu thế nhưng cả người lại vô cùng tiều tụy, cái cằm cũng nhọn mấy phần, cả người nhắm mắt lại nửa nằm ở chỗ ngồi.
Nhìn một màn này, Tần Duyệt thật rất đau lòng
Cô rất muốn nói một câu:
- Anh, có thể không mệt mỏi như vậy nữa được không? Em không cần anh trở thành cái hội trưởng gì, em chỉ muốn anh khỏe mạnh vui vẻ...
Thế nhưng cô cũng biết, vào lúc này không thể nói những thứ đó.
Trần Thương gánh vác hi vọng rất nhiều người trên thân, đây là Tần Duyệt nhìn ở trong mắt nghe vào trong tai.
Những ngày này, Ngoại khoa tổng hợp trò chuyện nhiều nhất là về ‘tổ trưởng Trần’
Cái tên này đã thành lãnh tụ tinh thần cho rất nhiều người.
Trần Thương nằm bên trên tay lái phụ lại thiếp đi, khoảng thời gian này thật hơi quá mệt mỏi.
- Tôi phải cầm chứng chỉ hội trưởng quay lại cho các anh xem... ha ha...
- Các anh chờ đấy
Nhìn nụ cười của Trần Thương, Tần Duyệt cười chảy nước mắt.
Cô không làm anh hùng được, cô có thể sẽ tương đối ưu tú, có chút thiên phú, thế nhưng... vẫn không phải thiên tài.
Việc cô làm được không nhiều.
Thế nhưng, cô có thể yên lặng đi theo Trần Thương. Anh uống say đón anh về, sau khi trở về thay đổi quần áo, lau người cho anh, giặt sạch một đống lớn quần áo đưa về trong nhà, đợi phơi khô thì mang ủi rồi gấp gọn. Xử lý ngay ngắn rõ ràng việc trong nhà.
Lúc nào chồng trở về, nơi này cũng là một ngồi nhà ấm áp.
Có một cốc nước ấm, có một ngày ba bữa, bốn mùa mưa gió có một câu chào hỏi an tâm và cái ôm ấm áp.
Sau khi giặt quần áo xong, ngồi chỗ đầu giường bên cạnh Trần Thương dùng bình giữ nhiệt rót một cốc nước ấm.
Tiếp đó cô chuẩn bị ra nước ngoài, cần chuẩn bị quần áo vật dụng hàng ngày và giấy chứng nhận tương quan.
Bận rộn hơn hai giờ, cuối cùng thu thập ổn thỏa xong mọi thứ.
Lúc này mới lên giường đi ngủ.
Tần Duyệt không cầu trở thành người phụ nữ thành công cỡ nào phía sau Trần Thương, thế nhưng cũng có thể làm tốt chuyện mà vợ nên làm.
Ngày hôm sau, cô chủ động dậy sớm làm đồ ăn sáng.
Trần Thương tỉnh lại, tựa ở đầu giường, nhìn phòng ngủ quen thuộc ấm áp như vậy, dù chỉ là thuê phòng ở, thế nhưng cũng là nhà.
Cầm lấy cái cốc, uống một hớp, nhiệt độ vừa phải.
Trần Thương cười cười, nơi nào có em, nơi đó chính là nhà.
Tình cảm của Trần Thương và Tần Duyệt, đã chậm chạp thuế biến, một loại gọi là dựa vào và tình thân đang không ngừng sinh sôi.
Có lẽ, đôi khi thân tình là một loại làm bạn và quen thuộc, bình thường anh có thể không cảm giác được, nhưng thật ra nó đã dung nhập vào máu và linh hồn anh rồi.
- Dậy rồi à? Anh ngồi đó làm gì đây.
Giọng Tần Duyệt vang lên bên tai, lúc này Trần Thương mới hồi phục tinh thần lại.
- Anh đang suy nghĩ tối qua làm sao em mang anh lên giường được.
Trần Thương đau lòng nhìn Tần Duyệt.
- Đứng lên đi, cũng sắp tới giờ rồi, chúng ta ăn cơm xong vừa vặn đi sân bay, mọi người hẹn xong sân bay tụ lại.
- Quần áo em giặt cho anh rồi, hôm nay mặc bộ này đi, anh đi tắm trước, em đặt ở bên ngoài.
Trần Thương đứng dậy, cười nói:
- Tuân mệnh, bà xã đại nhân
Đi ra phòng ngủ, nhìn hai vali hành lý được thu thập ngay ngắn gọn gàng, lòng Trần Thương là thực sự thỏa mãn.
Rửa mặt một phen, ăn bữa sáng, khi Tần Duyệt thu thập bát đũa, Trần Thương cắt vật phẩm tùy thân thường dùng của mình vào trong túi xách, một chút cần chuẩn bị đặt trong va li.
Thu thập xong
Hai người cùng nhau đứng dậy, đón xe chạy thẳng tới sân bay.
Tốn hơn một giờ, đến đại sảnh sau đó lấy phiếu, rồi liên hệ với nhóm người.
Hơn ba mươi người hội tụ vào một chỗ, cũng là náo nhiệt, đoạn đường này, cũng sẽ không quá cô đơn.
Từ thủ đô đến Mỹ cần khoảng mười bốn tiếng, mà vừa khéo chính là, lệch giờ cũng hơn mười giờ.
Trần Thương bất đắc dĩ nhổ nước bọt một tiếng, cứ như vậy, đi tới nước Mỹ cũng chỉ tốn không đến một giờ?
Được, tôi thật sự là một tiểu thiên tài.
Bởi vì đều là một chuyến bay, Tôn Quảng Vũ với tư cách phó tổ trưởng, phụ trách sự vụ hậu cần, sau khi kiểm kê số người thì bắt đầu xét vé tiến vào phòng chờ đăng ký máy bay.
Sau khi máy bay cất cánh, nhìn thủ đô ở trong mắt ngày càng nhỏ, Trần Thương nhắm mắt lại.
Tổ quốc
Lần này, tôi sẽ mang theo lễ vật quay lại.
Hơn mười giờ bay rất nhàm chán, thế nhưng đối với hơn ba mươi người này mà nói, vốn không nhàm chút nào.
Mọi người lấy luận văn chuẩn bị xong, lấy bản thảo ra, nhìn lại.
Nếu không sẽ trực tiếp đem video phẫu thuật lại phát lại một lần, ngồi gần nhau còn bắt đầu thảo luận.
Mà Trần Thương bên này cũng là mở notebook ra, không ngừng viết ra thứ khoảng thời gian này mình tâm đắc lĩnh hội được.
Hảo tâm cơ không bằng nát đầu bút.
Trần Thương cảm thấy mình còn cần tăng cường trí nhớ một chút.
Trần Thương viết có phải là cái khác, chính là liên quan tới chuyện chuẩn bị cho hội nghị lần này cần gì.
Người máy phẫu Da Vinci, Trần Thương lại thêm một chút cảm ngộ.
Từ hiện đại khoa học kỹ thuật, tài liệu phát triển, thứ chúng ta có thể thay đổi được đã ngày càng nhiều.
Lựa chọn miệng nối lại cũng bắt đầu từ chỉ khâu lại đến máy khâu biến hóa, còn có từ nối lại vân vân...
Hiện tại, thứ Trần Thương cần làm là về nước sau đó một cái phương hướng.
Nghiên cứu một chút miệng nối lại khác nhau, nên lựa chọn phương thức nối lại dạng gì thì phù hợp.
Kim chỉ là truyền thống, thế nhưng cũng là tồn tại không đủ.
Muốn phát triển, chắc chắn phải tìm kiếm thay đổi.
Cây già nở mới hoa là khó khăn, thế nhưng nếu như chiết cành lại là một lựa chọn tốt.
Hành trình hơn mười giờ thật rất mệt mỏi, 8500 mét trên không trung, nhân loại thật vĩ đại, thực hiện mộng tưởng bay vọt trên trời, cũng làm cho khoảng cách lại không trở thành ràng buộc điều kiện chúng ta phát triển.
Đang ngủ, đột nhiên một hồi âm thanh dồn dập truyền đến.
- Cứu mạng
Một người đàn ông từ phòng vệ sinh chạy ra, phá vỡ yên tĩnh lúc này.
Lúc này đã buổi tối, máy bay đã bay hơn mười giờ, phía dưới là biển lớn mênh mông.
Một cô gái tóc vàng nằm trên mặt đất, quần áo không chỉnh tề, hô hấp dồn dập, hai tay đặt ở ngực liên tục đau đớn rên rỉ.
Vào lúc này, hai tiếp viên hàng không vội vàng chạy tới xem xét.
- Mọi người không nên kinh hoảng, ngồi tại chỗ đừng lộn xộn.
Đã qua không bao lâu, bên trong loa máy bay phát ra giọng nói:
- Trên máy bay có nhân viên công tác xảy ra bất trắc, có bác sĩ nào không...
Nghe thấy âm thanh sau đó, hơn ba mươi người Trần Thương bên này đều sửng sốt
Cùng nhau quay người.
Một máy bay này cũng không thiếu bác sĩ.
Tôn Quảng Vũ thì dặn dò mọi người đừng lộn xộn, tiếp đó đứng dậy nói:
- Tôi là bác sĩ
Lúc này, Trần Thương cũng nhận đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【 Đinh! Phát động nhiệm vụ khẩn cấp cứu, miêu tả nhiệm vụ: dưới tình huống loại thiếu hụt hệ thống thiết bị cấp cứu trên máy bay, tiến hành cấp cứu thành công cho người bệnh, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, có thể thu được một vật phẩm ban thưởng ngẫu nhiên! 】
Trần Thương lập tức sững sờ:
- Tôi đi với anh.