Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1208 - Chương 1208: Tôi Sẽ Không Đi Đâu

Khi bac si mo hack full
Chương 1208: Tôi Sẽ Không Đi Đâu
 

Trần Thương giải thích:

- Nếu như trong gia đình có bệnh tiểu đường di truyền, tất cả những việc này đều dễ giải thích.

- Đứa bé có thể chưa đi khám sức khỏe, tôi nghĩ có thể là do chế độ ăn uống bình thường tương đối không đều, lâu ngày ăn đồ ăn vặt, ăn quá nhiều thức ăn có đường, nhiều calo đã khiến máu trong tình trạng cô đặc lâu ngày, mới hiện ra dạng máu đặc thù như vậy.

- Về sau, các người làm cha mẹ nên chú ý một chút đến chế độ ăn uống của con cái, bản thân đã tồn tại nhân tố di truyền, cộng thêm ăn uống không kiểm soát được, thì rất dễ xảy ra vấn đề

- Hiện tại trong máu có rất nhiều mỡ, chắc chắn phải tiến hành tuần hoàn ngoài cơ thể, lọc ra những thứ mỡ màu trắng trong máu.

Nói đến đây, Trần Thương hít một hơi thật sâu:

- Hơn nữa, người bệnh còn đang bị viêm tụy cấp nặng, chúng ta cần phải phẫu thuật viêm tụy sau khi lọc máu, nói chung, nguy hiểm rất lớn.

- Cái này cần chữ ký của hai người.

Giờ phút này, sau khi Vi Nhã Ngọc nghe thấy thì liên tưởng đến phòng trong căn nhà.

Socola, gà rán, Hamburger đóng hộp... trong tủ lạnh đều là nước Cocacola...

Nghĩ đến đây, trong lòng Vi Nhã Ngọc đốt lên một loại lửa giận

Khi cô đi, đã dặn đi dặn lại, chỉ lo lắng con gái xảy ra vấn đề

Người giúp việc đâu?

Người giúp việc cũng bị sa thải rồi

Vi Nhã Ngọc càng ngày càng tức giận.

Vừa vặn vào lúc này, Cát Hưng Nghiệp mặt đầy phức tạp đi đến.

Sau khi thấy Trần Thương, đang muốn nói chuyện.

Chỉ nhìn thấy Vi Nhã Ngọc giơ lên một bàn tay

Choàng váng, vang dội vô cùng

Nhưng...

Điều làm mọi người kinh ngạc chính là, một cái bạt tay này là đánh lên mặt Cát Hưng Nghiệp không một chút gợn sóng.

Lúc này, Vi Nhã Ngọc đang nổi nóng:

- Hay cho anh, Cát Hưng Nghiệp này, tôi chỉ là đi ra nước ngoài nửa năm! Nửa năm đã biến thành như vầy? Nếu như tôi đi một năm, có phải cái nhà này không còn là nhà nữa không?

- Bác sĩ nói cho tôi biết, bây giờ con của chúng ta đang gặp nguy hiểm, tính mạng nguy hiểm bất cứ lúc nào

Nói đến đây, Vi Nhã Ngọc khóc, nước mắt chảy dài.

Cô nhìn chằm chằm vào Cát Hưng Nghiệp:

- Anh nói xem, anh ở nhà đã làm cái gì?

- Anh nhìn trong phòng con gái đều là cái gì? Lúc tôi đi, anh đã hứa thế nào?

- Anh xứng à?

- Tôi không nói đến liệu anh có phải là một người chồng đủ tiêu chuẩn hay không, nhưng tôi hỏi anh, anh có phải là một người cha đủ tiêu chuẩn hay không?

- Anh xem đây là cái gì! Giấy báo bệnh tình nguy hiểm! Nó mới bao nhiêu? 15 tuổi! Anh nói xem nó bây giờ phải làm sao?

Cát Hưng Nghiệp nghe thấy lời nói của Vi Nhã Ngọc, hít một hơi thật sâu, thì ra... cô ấy đều biết hết rồi.

Nhưng... phòng của con gái đều đã được thu dọn sạch sẽ, sao cô ấy phát hiện được?

Cât Hưng Nghiệp cũng không muốn tranh cãi ầm ĩ, việc đến nước này, giải thích cũng không còn ý nghĩa gì nữa

- Đều là lỗi của anh, em không sai

Cát Hưng Nghiệp từ tốn nói:

- Vượt quá giới hạn là do anh không đúng, bệnh truyền nhiễm cũng không phải do anh cố ý, anh biết ý của em, li hôn đi.

- Anh không tốt, nhưng em tốt à?

- Tối thiếu thì mỗi ngày anh đều ở bên cạnh con, còn m thì sao? Kết hôn 18 năm rồi, em đã làm cái gì?

- Trong mắt của em chỉ có sự nghiệp, nha! Có thể còn có việc khác nữa, nh cũng lười nói.

- Một năm bốn mùa, em ở nhà được bao lâu? Con gái 15 tuổi, em ở bên cạnh nó được bao lâu?

- Anh biết bây giờ em đã có bản lãnh nên xem thường anh, được! Em nói cái gì cũng đều được, anh chịu em đủ rồi

- Tất nhiên... nếu em đã đều biết rồi, vậy thì li hôn đi.

- Đợi con khỏe rồi, chúng ta sẽ li hôn, em yên tâm, bệnh của anh tuyệt đối sẽ không lây cho em, bởi vì... anh cũng đã quên đã bao lâu rồi em không cho tôi đụng vào em

- Anh là đàn ông! Anh cũng có nhu cầu! Anh cmn là đàn ông, em hiểu không?

- Em đã cho người đàn ông như anh tôn nghiêm chưa? Ở nơi công cộng, nói đánh là đánh, nói chửi là chửi, anh nhịn

- Nhưng Vi Nhã Ngọc, anh nói cho em biết, anh đã chịu đủ rồi, chúng ta li hôn đi! Quyền nuôi dưỡng con cái, chúng ta lên tòa, tôi tin tưởng con gái sẽ đưa ra sự lựa chọn của mình

Mấy câu nói đã làm cho tất cả mọi người sửng sốt.

Trần Thương cũng là một mặt ngơ ngác, không biết vì sao lại xảy ra chuyện như vậy.

Có điều... thông qua sự miêu tả của hai bên, Trần Thương cũng đã hiểu rõ một chút tình huống.

Nhưng hiện tại thứ mà anh quan tâm không phải những thứ này.

Mà là đứa trẻ đáng thương kia

Bệnh của đứa trẻ, đột nhiên trở thành ngòi nổ cuối cùng của gia đình tan vỡ.

Những oán hận nhiều năm tích tụ, tất cả đều bùng phát lên

Cát Hưng Nghiệp nhìn thấy Trần Thương cần thông báo bệnh tình nguy hiểm:

- Nào, bác sĩ, để tôi kí.

Lúc này, Vi Nhã Ngọc đã trực tiếp ngơ ngác rồi

Vượt quá giới hạn?

Nhiễm bệnh?

Phụ nữ?

Một loạt đầu mối khiến cô mù quáng triệt để.

Thêm mấy câu nói phía sau, khiến Vi Nhã Ngọc trực tiếp trợn tròn mắt.

Bên này Cát Hưng Nghiệp vừa mới kí tên, bên kia Vi Nhã Ngọc đã trực tiếp chạy đến đấm đá vào người Cát Hưng Nghiệp:

- Anh là cái tên hỗn đản, anh lại làm loạn để nhiễm bệnh? Anh... em muốn giết anh

Cát Hưng Nghiệp trực tiếp kéo tay cô lại, hít sâu một hơi:

- Nói như thế này đi, anh sớm đã muốn li hôn, nếu như không phải vì con gái, có thể là sớm đã li hôn rồi.

- Chúng ta ai cũng đừng nói ai nữa, vì sao em không cho anh chạm vào, chẳng lẽ anh không biết à?

- Đừng nói mình thành đạo đức cao như thế, anh biết em là loại người gì, em cũng đừng luôn lấy đạo đức dạy anh.

- Bởi vì em cũng không xứng

Nói xong, Cát Hưng Nghiệp trực tiếp đứng dậy rời đi, đi qua bên khác:

- Không cần kéo dài quá lâu, bây giờ đã có thể ly hôn! Bây giờ anh sẽ gọi điện thoại cho công ty.

Nói xong, cầm điện thoại trực tiếp gọi cho bộ phận pháp vụ của công ty, liên hệ với luật sư.

Vi Nhã Ngọc lập tức khóc, thất hồn lạc phách ngồi xổm trên mặt đất, gào khóc.

Nhà còn gọi cái gì là nhà?

Cô trực tiếp cầm lấy túi xách chạy ra ngoài.

Mà Cát Hưng Nghiệp thấy vậy, cũng không có chút do dự gì nữa, đứng dậy rời đi.

Tất cả những điều này khiến những y tá xung quanh và quần chúng vây xem chết lặng.

Miêu Cao Quân cũng là một mặt bối rối.

Mà lúc này, y tá đi đến:

- Bác sĩ Trần, phòng lọc máu đã chuẩn bị sẵn sàng.

Một y tá khác nói:

- Bác sĩ Trần, giải quyết phí thiếu nợ hay là...

Trần Thương còn hơi chưa lấy lại tinh thần:

- Gọi cảnh sát trước, gọi 110.

Miêu Cao Quân bên này không nhịn được lắc đầu, từ trong túi lấy ra 5 vạn tiền tệ, đưa ra:

- Không cần giải quyết phí thiếu nợ, tôi ứng ra trước.

Trần Thương sững sờ, nhìn Miêu Cao Quân, vẫn cho rằng là một tên bác sĩ không chịu trách nhiệm, không ngờ vào lúc này, anh ta vẫn ở lại.

Miêu Cao Quân thấy Trần Thương nhìn mình như vậy, không nhịn được cười một tiếng:

- Trình độ của tôi tuy kém các anh, nhưng mà... tôi cũng biết bản thân không có chẩn bệnh rõ ràng, nên chịu trách nhiệm về pháp luật, tôi cũng sẽ không chạy trốn.

- Tôi cũng chỉ là mở một phòng khám trị liệu đau đầu phát sốt mà thôi, cho rằng đứa bé là bị viêm dạ dày, ai... nguyên nhân cũng là tại tôi, không suy nghĩ kĩ càng, tiền, lúc tôi đến cũng mang theo.

- Lúc tôi đến cũng có nói rồi, hôm nay tôi khẳng định sẽ không đi.

Trần Thương lắc đầu:

- Thật ra kháng viêm cũng không sai, đứa bé có triệu chứng viêm tụy cấp nặng, kháng viêm quả thật đã giảm bớt một vài triệu chứng.

Trần Thương là nói thật, không có thiên vị.

Thế nhưng... còn cha mẹ này, Trần Thương cũng không biết nói cái gì, lắc đầu, xoay người quay vào phòng cấp cứu.

...

...

Bình Luận (0)
Comment