Phẫu thuật tiếp tục tiến hành
Mà trong văn phòng đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm hình ảnh phẫu thuật trên màn hình lớn, ngay cả đồ ăn trong chén cũng không quan tâm.
Đúng lúc này, đột nhiên Hồng Thăng nhíu mày, nói:
- Cái này... cảm giác không gian cũng quá tốt rồi?
Mọi người lúc này mới chợt ý thức được, Trần Thương đang phẫu thuật nội soi.
Lập tức trong lòng từng bác sĩ lộp bộp một tiếng
Đúng lúc này, bọn họ mới phản ứng được, đây không phải phẫu thuật trực tiếp mà là phẫu thuật nội soi.
Phẫu thuật nội soi là không có cảm giác sâu cạn, khi tiến hành, vừa phải giữ vững độ chính xác khi thao tác, còn phải tiến hành liên tục, thực tế rất khó khăn
- Kỹ thuật làm sạch vết thương cũng quá lợi hại.
- Đúng vậy, tôi so ra vẫn còn rất kém.
Hồng Thăng nhịn không được nói:
- Đừng nói mọi người ở đây, có khi mấy chủ nhiệm chúng ta đều không nhất định có thể có thao tác được như vậy
- Hoàn toàn chính xác
Tiết Đông vừa nghe thấy câu này, hai tay nắm chặt cũng có chút run rẩy.
Một câu của Hồng Thăng, tương đương với việc trực tiếp nói anh không sánh bằng, ý chính là, nói mọi người ở đây cũng không cần so đo với Trần Thương, chủ nhiệm còn chưa nhất định lợi hại hơn người ta đâu
Vừa nghe thấy câu nói này, trong lòng Tiết Đông lại cực kỳ không cam lòng.
Thậm chí, đây rõ ràng là đang nói mình cũng không cùng đẳng cấp với Trần Thương, cũng không cần so nữa
Dù là kẻ ngu cũng có thể nghe hiểu, cuộc phẫu thuật này dù chỉ là xử lý sạch vết thương rất bình thường, nhưng bất kỳ chi tiết xử lý nào cũng rất kì diệu, vừa đúng.
Trong lúc nhất thời, mọi người lại bắt đầu mong đợi tiếp vào cuộc phẫu thuật sau
Rất nhanh, đã xử lý cơ quan hoại tử xong không sai biệt lắm, trong hình, Trần Thương lại bắt đầu suy nghĩ xử lý tắc nghẽn huyết khối xoang tĩnh mạch dọc trên này như thế nào?
Khi sâu trong lòng mọi người ở đây đều đang đầy mong đợi, đột nhiên Trần Thương lại cầm lấy dao mổ trực tiếp xuyên qua tổ chức thần kinh và mạch máu từ trên xuống dưới
Thấy cảnh này, tất cả mọi người lập tức sửng sốt.
Trong lúc nhất thời cũng bắt đầu thấp thỏm không yên, giáo sư Trần này cũng thật sự rất to gan, dám trực tiếp đưa dao nhỏ vào?
Anh ta muốn làm gì?
Ánh mắt Hồng Thăng đột nhiên sáng lên, anh đã hiểu rõ bệnh tình người bệnh, vừa lúc thấy cảnh này, Hồng Thăng vốn có chút hiếu kỳ, không phải đã nói dùng phẫu thuật bắc cầu à?
Làm cái gì vậy?
Đột nhiên, anh nghĩ tới một chuyện, lập tức nói:
- Trần Thương đang muốn tan huyết đó
Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức đều sửng sốt.
Lập tức nâng hai mắt lên nhìn thao tác này, Trần Thương đang muốn trực tiếp tiến hành tan huyết, trị liệu thuyên tắc.
Nhưng, đây nguy hiểm cũng quá cao?
Sử dụng dao mổ đi xuyên qua giữa mạch máu và thần kinh...
Thật sự là người tài giỏi gan cũng lớn hơn
- Lợi hại! Giáo sư Trần thật sự quá trâu bò
Hồng Thăng vẫn như cũ có chút hiếu kỳ:
- Vì sao không dùng phẫu thuật bắc cầu vậy?
- Hẳn là cân nhắc đến tình huống người bệnh lại tắc nghẽn?
- Có lẽ vậy…
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người bắt đầu giải thích cho Trần Thương.
Mà nếu như Trần Thương ở đây, nhất định sẽ đỏ bừng mặt, nhăn nhó nói một câu:
- Nhưng tôi thật ra là vì không biết làm...
Có điều, dù Trần Thương nói cũng sẽ không ai tin.
Phẫu thuật tiếp tục tiến hành, nhưng tắc động mạch này còn chưa hoàn toàn hòa tan, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người lập tức lo lắng.
Ngay lúc này, Trần Thương lại trực tiếp cầm kẹp dài và cầm dụng cụ hút khí bắt đầu thao tác
Giờ phút này, tất cả mọi người cũng ngơ ngác rồi
- Loại bỏ thuyên tắc?
- Không sai! Chính là tắc động mạch rất rõ! Thật quá to gan
Trong lúc nhất thời, Trần Thương lại lần nữa biến hóa thuật thức phẫu thuật, để mọi người nhìn đến sửng sốt.
- Không gian thao tác có hạn nha... Một người làm sao hoàn thành đây?
- Không đúng, anh nhìn hai tay giáo sư Trần kìa
- Trời... Đôi tay này cũng thật sự quá linh hoạt rồi
- Tan huyết và loại bỏ thuyên tắc, suy nghĩ rất hay
...
Nhìn thấy một màn kế tiếp này, Tiết Đông sớm đã trực tiếp xụi lơ, đứng người lên
Chỉ thấy anh trừng lớn hai mắt, nhìn một màn không thể nào xảy ra này, nửa ngày lớ ngớ chưa nói hết một câu.
Việc Trần Thương phẫu thuật như này đối với Tiết Đông, lại giống như đả kích không gian giảm chiều vậy.
Chênh lệch quá xa
Đã lớn đến mức Tiết Đông còn chẳng xứng làm đối thủ với Trần Thương
Sau khi mọi người xúc động, Tiết Đông lại cảm giác toàn thân đều run rẩy, một loại ý lạnh lan từ xương cốt chảy đến sống lưng, phát lạnh từng trận
Anh cũng không tiếp tục nhìn Trần Thương phẫu thuật nữa, đứng dậy chạy thẳng ra bên ngoài.
Suy nghĩ rời khỏi hiện trường, không muốn tiếp tục nhìn Trần Thương phẫu thuật rất mãnh liệt.
Mọi người quay người nhìn thoáng qua Tiết Đông, không để ý đến
Đến phòng trực ban xong, Tiết Đông vội vàng dùng nước lạnh, rửa mồ hôi trên mặt một chút, lại phát hiện tóc mai hai bên của mình đã ướt đẫm...
Anh vội vàng dùng nước lạnh rửa mặt, muốn vứt bỏ hình ảnh Trần Thương phẫu thuật ra khỏi đầu
Nhưng... dù có lắc đầu, hình ảnh Trần Thương phẫu thuật từ đầu đến cuối lại vẫn giống như ác mộng vậy, không thể quăng khỏi đầu anh
Tiết Đông sa sút tinh thần, ngồi trên giường, trong miệng lúng ta lúng túng tự nói, đây là không thể nào, không thể nào
Ghen ghét lại càng sâu
Loại thống khổ này càng dữ tợn hơn
Tiết Đông càng hận Trần Thương hơn, cùng lúc đó tra tấn cũng không mất đi
Anh không ngốc, anh rõ rang vẫn ý thức được, kỹ năng phẫu thuật của Trần Thương cao hơn mình, thậm chí còn cao hơn ba anh, anh muốn vượt qua, cơ bản không có thể nào
Đột nhiên, anh nghĩ tới giải thưởng bác sĩ Vương Trung Thành Thần ngoại năm nay.
Không thể
Không thể thêm Trần Thương vào
Ba anh Tiết Chính Nhận chính là hội trưởng học hội, ông nhất định có thể, nhất định có thể từ chối không cho Trần Thương gia nhập.
Có điều, ngay lúc này, điện thoại anh lại vang lên.
Tiết Đông cầm lấy điện thoại, muốn kết nối điện thoại, nhưng... Anh lại cảm giác hai tay mình vẫn còn rất run rẩy
Giờ phút này, Tiết Đông trực tiếp bị sợ ngây người, vội vàng ném điện thoại đi, bất kể là ai.
Bởi vì...
Tay anh đang run rẩy
Đây... Đây là chuyện thế nào?
Hai tay run rẩy như thế, đối với một bác sĩ khoa ngoại cũng tương đương với nghề nghiệp của bản thân chấm dứt.
Giờ phút này, Tiết Đông đã thật sự hốt hoảng
Trong đầu anh lại liên tục hiện lên vô số khuôn mặt...
Chuyện gì xảy ra?
Vì sao tay lại run như này?
Anh thật sợ hãi...
Qua rất lâu, rất lâu...
Khi Tiết Đông đã đến ngay bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, tay run dừng lại, nhưng anh vẫn rất sợ hãi.
Đây nếu như khi phẫu thuật tay lại run thì sao đây?
Trong lúc nhất thời, Tiết Đông ngồi liệt trên giường trong phòng trực ban, nhìn chằm chằm trần nhà... Chẳng qua ánh mắt lại đờ đẫn.
Có điều ngay lúc này, điện thoại chợt lần nữa rung lên.
Tiết Đông cầm điện thoại lên xem, sửng sốt một chút, là cô gái mình quen gần đây, vẫn là một sinh viên, cũng nghe lời hơn Mễ Đế, không dính người.
- Sao vậy?
- Em nhớ anh lắm.
- Anh đang đi làm
- Buổi tối thì sao?
Tiết Đông lắc đầu:
- Anh có việc rồi! Hiện tại anh cũng chẳng có tâm trạng làm việc đó.
- Tối nay gặp, em nhớ anh lắm, em đã đặt một phòng ở Kempinski rồi, anh qua đây đi, có thể thì cầm máy ảnh nữa.
Tiết Đông lập tức sững sờ:
- Được
- Oke, em chờ anh ~ thân yêu, tối nay cho anh niềm vui bất ngờ
Nói xong, cúp điện thoại.
Tiết Đông ngồi ở kia, trầm mặc nửa ngày.
Buổi chiều khi đi làm, Tiết Đông vẫn mất hồn mất vía, đả kích cuộc phẫu thuật của Trần Thương đối với anh quá lớn
Mãi mới đến lúc tan tầm.
Anh vội vàng đứng dậy, đổi quần áo, đã xuống lầu lấy xe đi.
Thật ra, hôm nay là sinh nhật của vợ anh, nhưng... cũng không ảnh hưởng.