Thấy vậy, hai người cũng tò mò đi tới.
"Chào bác sĩ, ta muốn hỏi các ngươi một chút có phải giống như ở đối diện không?" Dương Minh hiếu kỳ hỏi.
Vương Dũng cười nói: "Chúng ta cùng một bệnh viện, nhưng không phải một phòng ban. Đối diện là ngoại khoa, chúng ta là khoa cấp cứu."
Vợ chồng Dương Minh hai người liếc nhau: "Nha... Khác nhau ở chỗ nào?"
Vương Dũng nghĩ nghĩ: "Có thể nói là mỗi người mỗi vẻ, ngoại khoa chuyên môn xử lí lĩnh vực ngoại khoa, hiểu khá rõ đối với tật bệnh chuyên khoa... Khoa cấp cứu chủ yếu là nhằm vào các bệnh nguy cấp... Nhưng phòng phẫu thuật chúng ta..."
Vương Dũng công bằng giải thích một phen, dù sao hắn cũng không thể bôi đen bác sĩ ở bệnh viện cùng phòng ban trước mặt người bệnh
Dương Minh nghe xong, hai người ngồi xuống: "Cái kia... Ta có vài vấn đề muốn hỏi, vợ ta bị sỏi mật... Vì vấn đề công việc nên phải làm phẫu thuật nội soi cắt bỏ túi mật gấp, các ngươi ở đây có thể làm không?"
Vương Dũng nhẹ gật đầu, đưa sách tuyên truyền tới: "Phẫu thuật nội soi cắt bỏ túi mật là đặc sắc của phòng ban chúng ta, hơn nữa chúng ta thực hiện một chút cải tiến đối với phẫu thuật, ngươi có thể xem... Những hình này, là chúng ta so sánh phương pháp phẫu thuật đặc biệt của phòng ban cùng phương pháp truyền thống... Hơn nữa thời gian khôi phục cũng rút ngắn một ngày so với phẫu thuật nội soi truyền thống."
Vương Dũng giải thích kỹ càng một phen.
Hai vợ chồng Dương Minh nhìn sách quảng cáo không khỏi sửng sốt một chút
Vợ của Dương Minh móc ra sách quảng cáo vừa rồi bọn hắn cầm từ ngoại khoa, so sánh với của khoa cấp cứu, quả nhiên phát hiện khác biệt rõ ràng
Phẫu thuật nội soi tốt hơn mở bụng truyền thống rất nhiều, miệng vết thương cũng nhỏ.
Thế nhưng... Sau khi so sánh ảnh chụp của ngoại khoa cùng cấp cứu, lập tức xuất hiện chỗ thua kém
Vợ của Dương Minh vội vàng hỏi: "Ai? Bác sĩ, ta hỏi ngươi, ảnh chụp này của các ngươi đã Meitu Beauty qua sao?"
Vương Dũng cười: "Không, đây là thành quả nghiên cứu khoa học của bác sĩ An Trần khoa chúng ta, thực hiện cải tiến phẫu thuật nội soi truyền thống, áp dụng phương thức đặc biệt, rất khó phát hiện vết sẹo, đúng, ngươi có thể đi khoa cấp cứu xem, trưng cầu ý kiến một chút."
Vợ của Dương Minh lập tức động tâm: "Cái này đắt không?"
Vương Dũng lắc đầu: "Bệnh viện chúng ta phẫu thuật đều có một mức giá nhất định, dựa theo ký kết của Vật Giới cục cùng Vệ Kiện ủy của Thị trấn An Dương, hơn nữa giá cả phẫu thuật đặc sắc này của chúng ta giống với phẫu thuật bình thường."
Dương Minh do dự một phen: "Vợ à, ta cảm thấy ngoại khoa đáng tin cậy hơn?"
Lão bà nghe xong, trầm tư thật lâu, nói thật, phụ nữ không ai muốn trên người mình có vết sẹo, lại nói, phẫu thuật này của người ta còn khôi phục nhanh hơn
Nghe thấy Dương Minh nói vậy, nàng trừng mắt liếc: "Là ngươi phẫu thuật hay ta phẫu thuật? Lại nói, ngươi không nghe bác sĩ nói sao? Đây chỉ là một tiểu phẫu, một bệnh viện có thể có cái gì khác nhau!"
Hai người quyết định đi khoa cấp cứu xem một chút.
----
Đến trưa, chữa bệnh từ thiện kết thúc, Đoàn Ba mang theo y tá về khoa, vừa vặn gặp Trương Hữu Phúc từ phòng khám bệnh trở về.
Trương Hữu Phúc hỏi: "Tình hình chữa bệnh từ thiện thế nào?"
Đoàn Ba cười: "Cũng không tệ lắm, hôm nay đăng ký không ít bệnh nhân, có bảy tám người, đều phải làm phẫu thuật nội soi."
Trương Hữu Phúc nghe xong, lập tức cũng vui: "ừm, tiểu Đoạn, vất vả, ngươi liên lạc với người bệnh một chút, ngày mai giao ban lại nói."
Đoàn Ba cười, cuối cùng cũng có thể biểu hiện một chút trước mặt chủ nhiệm.
Không sai, kéo về một chút hình tượng.
Vui rạo rực thu thập một phen, khi tan tầm, hắn vừa vặn đi ngang qua khoa cấp cứu, trong lúc vô tình nhìn lướt qua, đột nhiên cảm giác được có mấy người có chút quen mặt.
Nhìn kỹ, đây không phải là người buổi sáng hẹn xong phải làm phẫu thuật sao?
Sao bọn hắn lại đến khoa cấp cứu xử lý nằm viện?
Cái này... Mẹ hắn đến cùng xảy ra chuyện gì?
Nghĩ tới đây, hắn tranh thủ thời gian móc điện thoại ra, liên hệ những người bệnh kia, thế nhưng... Sau khi điện thoại kết nối, Đoàn Ba hỏi phẫu thuật, đối phương trực tiếp từ chối
Lần này...
Đoàn Ba như rớt vào hầm băng.
Nghĩ đến ngày mai chủ nhiệm để hắn an bài tốt phẫu thuật, Đoàn Ba tâm lạnh một nửa...
Ông trời ơi?
Năm nay ta xung đột cùng cấp cứu các ngươi sao?
Nghĩ đến những tao ngộ trong khoảng thời gian này, Đoàn Ba tự tặng cho mình một bài Lạnh Lẽo, gần đây tựa như mọi chuyện có quan hệ với khoa cấp cứu đều không thuận lợi
Ngay cả độ tín nhiệm cùng giá trị năng lực của mình trong mắt Trương Hữu Phúc thật vất vả mới có được cũng nghiêm trọng rớt xuống, càng ngày càng tệ
Nghĩ đến giao ban ngày mai, Đoàn Ba cảm giác thận mình có chút đau
Cấp cứu chưa từng có định nghĩa giờ cơm
Mắt thấy sắp đến mười hai giờ, y tá đưa tin tức tới
"120 đưa tới một người bệnh bị sốc hôn mê, làm tốt chuẩn bị cấp cứu!"
Trần Thương đang chuẩn bị tan tầm ăn chút cơm, nghe thấy y tá gọi đến.
Nơi nào còn có tâm tình ăn cơm, một lần nữa mặc áo blouse trắng vào, vội vã đi ra ngoài đợi 120 đến.
Không bao lâu
xe cứu thương120 dừng ở cửa ra vào khoa cấp cứu, người bệnh được đẩy từ trên xe xuống.
Trần Thương vội vàng nghênh đón, hỏi bác sĩ theo xe trung tâm cấp cứu 120: "Tình huống của người bệnh như thế nào?"
Tiểu bác sĩ còn chưa kịp nói chuyện, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nghẹn ngào: "Bác sĩ! Cầu xin ngươi mau cứu cha ta..."
Trần Thương đang chuẩn bị an ủi, lại đột nhiên sững sờ
Bởi vì giọng nữ rất quen, quen mặt cực kỳ
Trần Thương vỗ đầu một cái, chính là người mà đầu tuần đã đẩy cha đến khoa cấp cứu mua thuốc, vị nữ sĩ mang khí chất bất phàm có "Hàm dưỡng".
Đúng, chính là cái người đã từng học y kia
Sau khi Trần Thương nghĩ tới đây, lập tức biến sắc
Người già kia... Sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì chứ?
Dù sao lúc ấy Trần Thương chẩn đoán là bệnh tắc ruộ cấp tính t, lúc ấy nữ sĩ nhất định phải đẩy cha đi Đông Đại Nhất viện, còn thề son sắt ký tên đảm bảo, Trần Thương đều rõ mồn một trước mắt
Chẳng lẽ các nàng không đi xem bệnh sao?
Nếu như đi đến, đối phương nhất định cũng sẽ phát hiện chứ?
Nghĩ tới đây, tim Trần Thương chìm đến đáy cốc.
Sau khi bác sĩ trên xe 120 bàn gian bện tình cho Trần Thương, sau đó dặn dò: "Người bệnh từ khi ta đến lập tức hôn mê, kết quả giám sát, huyết áp rất không ổn định, hô hấp yếu ớt... Xuất hiện qua đột nhiên ngừng..."
Trần Thương lập tức biến sắc
Tranh thủ thời gian gọi y tá: "Tiểu Lâm, hô hấp cơ! Máy theo dõi!"
Tiểu Lâm đang dùng cơm, nghe thấy Trần Thương gọi, nàng buông bát đũa xuống chạy ra ngoài, đẩy người bệnh tiến vào phòng cấp cứu.
Nữ sĩ giống như cũng nhận ra Trần Thương, vội vàng nói: "Bác sĩ! Chính là ngươi... Ngươi... Ngươi nói đều đúng, ngày đó là ta sai, ta nói xin lỗi với ngươi, ngươi nhất định phải mau cứu cha ta, ta chỉ có một người cha..."
Trên mặt người phụ nữ nơi nào còn có thong dong ngày ấy, tràn đầy nước mắt nước mũi, trên người cũng vô cùng chật vật, trực tiếp bịch một tiếng quỳ trước mặt Trần Thương, ôm chân Trần Thương khẩn cầu.