Sinh mệnh rất nặng.
Có thể ôm vợ mình, có thể cõng con trên vai, có thể gánh vác lên một ngôi nhà, gánh vác một tương lai
Sinh mệnh rất nhẹ.
Khi chết, cơ thể sẽ chỉ giảm nhẹ còn 21 gram, đây là trọng lượng của sinh mệnh à?
...
...
Sau khi Trần Thương mở ra tiêu chuẩn đưa vào, lúc này giới học thuật đặc biệt yên tĩnh.
Khác với lần trước bắt đầu thí nghiệm lâm sàng chính là.
Sau khi mọi người thấy tin tức này thì chỉ yên lặng thở dài, đưa đi một lời chúc phúc.
Chúng tôi có thể cảm thấy anh cả gan làm loạn, không biết trời cao đất rộng, thế nhưng khi chúng tôi nhìn thấy có người đang cố gắng giằng co với Tử thần, không những không ra tay cứu viện, ngược lại bỏ đá xuống giếng.
Đây không phải thái độ mà một cái bác sĩ nên có
Bác sĩ là gì?
Chính là trị liệu sinh mệnh bị thương.
Lúc này, Trần Thương làm chuyện mà rất nhiều người không dám làm, anh mở rộng tiền lệ, mở ra tiêu chuẩn đưa vào thí nghiệm lâm sàng đối với những người bệnh nguy kịch bắt đầu.
Một chuyến này.
Gian khổ khi lập nghiệp, lấy mở đường núi rừng
Nhất thời, người báo danh càng ngày càng nhiều.
Nguyên bản chỉ hạn chế 65 người nhưng lại có tăng lên đến 70 người
Năng lực có hạn, báo danh chắc chắn phải dừng lại.
Nhưng
Nhìn hàng ngũ xếp hàng báo danh, thậm chí không ít người là một ngày trước đã có người nhà đứng ở đây xếp hàng chờ đợi.
Trong sô họ có trẻ em, có phụ nữ, có người giả, có phụ nữ ôm đứa bé...
Họ không ồn ào, họ chỉ đứng tại chỗ, yên lặng thở dài.
Không thể trách Bệnh viện trung tâm cấp cứu.
Càng không trách giáo sư Trần.
Bởi vì họ biết rõ, giáo sư Trần đã rất tốt.
Cho đám người bọn họ một cơ hội.
Họ cũng không phải là người bệnh, mà là người nhà, người bệnh không thể thời gian dài mệt nhọc, thức đêm... Cơ thể bọn họ rất yếu đuối.
Chẳng qua, khi Trần Thương nhìn ánh mắt thất vọng của mọi người thì chỉ biết bất đắc dĩ thở dài.
Tài nguyên chữa bệnh có hạn.
Nhưng đấy chính là hiện thực bất đắc dĩ.
Trần Thương không dám đảm bảo quá nhiều, thế nhưng anh xác định cho mình một mục tiêu.
Tận khả năng giảm tối đa tỉ lệ tử vong, chế định ra chỉ nam, trợ giúp càng nhiều người.
Đám người cũng không lập tức tản đi.
Có ít người mặt lộ thất vọng
Thế nhưng, đám người Vu Uyển nhìn thấy bóng lưng của mọi người thất vọng xoay người thì đột nhiên khích lệ mọi người
- Mọi người cố lên! Tôi tin tưởng giáo sư Trần chắc chắn có thể mau chóng hoàn thành thí nghiệm lâm sàn, chờ hắn hoàn thành thí nghiệm lâm sàn, đến lúc đó có thể mở rộng phẫu thuật trên quy mô lớn
- Đúng đấy, nếu hôm nay giáo sư Trần đã dám mở ra thí nghiệm lâm sàn miễn phí, tôi tin tưởng họ sẽ dám cho chúng ta làm phẫu thuật
- Các anh chị em, mọi người cố gắng, chắc chắn phải sống qua thời gian khó khăn nhất này! Chờ giáo sư Trần hoàn thành thí nghiệm lâm sàn
- Đúng đấy, chúng ta đã kiên trì lâu như thế, chắc chắn sẽ có thể vượt qua, đêm tối đã sắp đi qua, chúng ta sẽ lại thấy ánh mặt trời lúc bình minh
- Giáo sư Trần cố lên
- Chúng tôi tin tưởng anh
Nhìn mọi người phía dưới cố gắng vì mình, Trần Thương bất đắc dĩ hít sâu một hơi.
Xoay người lại, anh phát hiện mắt Từ Ái Thanh đã rơm rớm nước mắt, trong đôi mắt to tròn của Cô Mạnh cũng tràn đầy nước mắt
Những người khác thì từng người nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm đám người phía dưới, trong ánh mắt tràn đầy kiên định
Lúc này, họ chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó
...
...
70 người bệnh đã hoàn thành kiểm tra.
Vốn dĩ Ngoại khoa tổng hợp và ngoại khoa tim đồng thời chuẩn bị 20 giường bệnh, nhưng lúc này, 20 giường bệnh rõ ràng đã không đủ dùng
Trần Thương nhìn Từ Tử Minh và Hà Chí Khiêm.
- Có thể tăng thêm một vài giường bệnh hay không?
Trần Thương bất đắc dĩ hỏi.
Từ Tử Minh thở dài:
- Giường bệnh có thể thêm, cái này không có bất cứ vấn đề gì, thế nhưng, bác sĩ quản giường không thêm được
Hà Chí Khiêm cũng bất đắc dĩ gật đầu:
- Một người bệnh hội chứng Marfan cần bác sĩ chủ quản, y tá trách nhiệm... Những cái này đều phải được sắp xếp nghiêm ngặt.
- Mà người bệnh của chúng ta lần này khá là nghiêm trọng, chắc chắn phải kết nối tốt với phòng giám sát bên kia, bảo trì tốt hợp tác và trao đổi, hiện tại toàn bộ bệnh viện có thể sử dụng giám sát ECG đều đã đến phòng ban của chúng ta.
- Tài nguyên chữa bệnh có hạn
Hoàn toàn chính xác, một người bệnh nặng cần tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là một cái giường bệnh.
Vì để đảm bảo an toàn cho người bệnh, chắc chắn phải có đầy đủ đoàn đội bác sĩ và đoàn đội y tá.
Còn cần đầy đủ thiết bị cấp cứu
Vì vậy, dù có tăng số giường bệnh lên thì không những không cách nào đưa đến một tác dụng tích cực, ngược lại gia tăng nguy hiểm cho người bệnh.
Nhất thời, mọi người chỉ biết thở dài, yên lặng.
Làm sao bây giờ?
Tiếp tục như vậy?
Ngay lúc này, điện thoại Trần Thương vang lên.
Là Tiêu Triết Hải.
- Giáo sư Trần, có bận hay không?
Tiêu Triết Hải bất đắc dĩ vừa cười vừa nói.
Trần Thương cười khổ một tiếng:
- Đang đau đầu đây.
Tiêu Triết Hải vội vàng hỏi:
- Sao lại đau đầu?
Trần Thương lắc đầu:
- Không có gì, chủ nhiệm Tiêu gọi điện có chuyện gì à?
Tiêu Triết Hải giống như đoán được suy nghĩ trong lòng Trần Thương, bất đắc dĩ cười nói:
- Có chuyện, thế nhưng còn cần giáo sư Trần đồng ý
Trần Thương không thèm suy đoán:
- Chủ nhiệm Tiêu nói thẳng đi.
Tiêu Triết Hải:
- Tôi đang suy nghĩ có thể tiến hành một lần hợp tác với trung tâm cấp cứu thủ đô hay không
Trần Thương sững sờ:
- Hợp tác? Ý của anh là gì?
Tiêu Triết Hải hít sâu một hơi, cười tủm tỉm nói:
- Thật ra, đối với chuyện mở ra tiêu chuẩn đưa vào này, đoàn đội chúng tôi cũng đã nghiêm túc suy nghĩ.
- Mọi người chúng tôi cảm thấy đây là một cơ hội khó có được
- Thế nhưng... Chúng tôi lại không đủ năng lực mở ra tiêu chuẩn đưa vào, thế nhưng cái này quả thật là một chuyện tốt.
- Thụy Kim chúng tôi đã thời gian dài tiến hành phẫu thuật cho người bệnh Marfan, cũng hiểu rất rõ tình huống của bọn họ, vì vậy tôi hi vọng có thể tiến hành một lần hợp tác Nam - Bắc với trung tâm cấp cứu
Nghe thấy câu nói này của Tiêu Triết Hải, Trần Thương lập tức đứng dậy, hỏi:
- Viện trưởng Tiêu, hợp tác thế nào?
Tiêu Triết Hải cười nói:
- Căn cứ chính ở trung tâm cấp cứu thủ đô, chúng tôi chi viện 11 bác sĩ có kinh nghiệm, trong đó 6 bác sĩ chủ trị, 4 phó chủ nhiệm, 1 chủ nhiệm, 36 y tá có kinh nghiệm trong phẫu thuật bóc tách động mạch chủ, 30 máy theo dõi...
- Tôi hi vọng giáo sư Trần có thể mang theo và rèn luyện đám tiểu tử này thật tốt, cậu cảm thấy như thế nào?
Sau khi Trần Thương nghe thấy những lời này thì cả người kích động không thôi, đứng dậy đi tới đi lui
Tay phải cầm điện thoại cũng hơi run rẩy
Tài nguyên chữa bệnh
Hiện tại, cái anh thiếu nhất chính là tài nguyên chữa bệnh
Trần Thương không ngờ, ngay lúc này, Tiêu Triết Hải lại khẳng khái tương trợ, cung cấp nhiều chi viện và trợ giúp như vậy.
Nhất thời, Trần Thương cực kỳ vui vẻ
- Tốt
- Tốt
- Tốt
Trần Thương kích động nói liên tục ba tiếng tốt, âm thanh dõng dạc, thậm chí còn có hơi run rẩy
Mọi người trong văn phòng thấy vậy thì mặt mũi tràn đầy tò mò.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì mà lại làm cho giáo sư Trần kích động như thế.
Mọi người tràn đầy tò mò nhìn điện thoại, rồi lại nhìn Trần Thương.