Ngày hôm sau, một vài bức ảnh trên đã được ghim lên đầu diễn đàn DXY
- Điều gì đằng sau sự thành công?
Cảnh Trần Thương chỉ vào 12 người mà phê bình đã bị chụp lại rồi tung ra, mặc dù không có video, nhưng nhìn mười hai người trông rất xấu hổ, rõ ràng là Trần Thương phê bình họ rất gay gắt.
Bức ảnh này nhanh chóng trở nên vô cùng hot trên mạng.
Bởi vì theo ý kiến của mọi người, họ đã thể hiện rất tốt, nhưng Giáo sư Trần vẫn phát hiện ra những thiếu sót và phê bình nặng nề
Chẳng bao lâu, Trần Thương nhận được danh hiệu là giáo viên nghiêm khắc.
Vào thứ bảy, Trần Thương sẽ thuyết trình về cách bắt mạch.
Kỳ vọng của sinh viên Hiệp Hòa đã được tăng lên vô hạn.
- Nghe nói gì chưa! Bàn tay của giáo sư Trần trông khác với người thường, và chúng có nhiều dây thần kinh hơn người thường
- Ngoài ra, giáo sư Trần còn là một người vô cùng tài năng, điều khiển chính xác các cơ ngón tay, tần suất hoạt động của cơ tay đều lạ thường.
- Có thể, dù sao thì tốc độ khâu, khả năng điều khiển, độ chính xác, v.v... đều giỏi hơn người thường rất nhiều
Lúc này, Tần Duyệt đỏ mặt tía tai trong văn phòng khoa ngoại tổng hợp của Hiệp Hòa.
Cô không bao giờ ngờ rằng thầy Hứa, người đã độc thân hơn 30 năm lại hỏi một câu như vậy
- Tiểu Tần, giáo sư Trần… ngón tay của anh ấy thật sự rất linh hoạt à?
Hứa Thụy kéo Tần Duyệt đi vào một góc hỏi nhỏ.
Trời đã giữa trưa, mọi người đi ăn cơm xong, hai người gọi đồ ăn mang đi để bổ sung cho những người bệnh mới nhập viện.
Những ngày này, mối quan hệ giữa Tần Duyệt và Hứa Thụy ngày càng trở nên hài hòa.
Thậm chí còn có xu hướng hướng tới khuê mật.
Đương nhiên, các câu hỏi được hỏi ngày càng không điểm dừng.
Phải nói rằng thực sự có rất nhiều sinh vật huyền bí trên thế giới này.
Đáng sợ nhất là: nữ bác sĩ + nữ bác sĩ + thanh niên lớn tuổi chưa cưới
Phản ứng hóa học giữa Tần Duyệt và Hứa Thụy đương nhiên có thể tưởng tượng được.
Tần Duyệt nghe Hứa Thụy nói xong thì đỏ mặt, nửa ngày vẫn không nói gì.
Hứa Thụy trừng to mắt, nhỏ giọng nói:
- Nói mau
Tần Duyệt gật đầu, trên mặt cô đỏ ửng lên vì xấu hổ:
- Ừm… ngón tay của anh ấy… rất lợi hại
Hứa Thụy nheo mắt lại:
- Luyện tập như thế nào?
Tần Duyệt nghe xong thì mặt còn đỏ hơn…
Những chuyện riêng tư như vậy làm sao mà nói đây
Hứa Thụy có hỏi thế nào thì Tần Duyệt cũng nhất quyết không nói.
Dù sao thì... đây là kỹ thuật của nhà họ Trần, nên đương nhiên cô không thể nói cho người khác biết.
Bệnh viện Hiệp Hòa cũng lần lượt bắt đầu chuẩn bị cho người bệnh.
Ngày hôm sau sẽ tiến hành bắt mạch ở bệnh viện, sau khi Trần Thương phát sóng trực tiếp ca phẫu thuật, bệnh viện vốn không để ý nhiều đến chuyện này đột nhiên nhận ra, cách bắt mạch của Trần Thương có lẽ thực sự không bình thường
Dẫu sao thì bàn tay của Giáo sư Trần có thể được sử dụng để đánh giá tiêu chuẩn tăng áp phẫu thuật bằng cách cảm nhận động mạch chủ.
Thật là một đôi tay mẫn cảm
Vì vậy, Lý Khải tổ chức để các khoa khác nhau chuẩn bị một vài trường hợp đặc biệt, để Trần Thương dẫn dắt học sinh thực sự cảm nhận sức hấp dẫn của bắt mạch
Vốn dĩ, Tần Duyệt cuối cùng đã thoát khỏi tay đàn chị Hứa Thụy.
Nhưng... Tần Duyệt kinh ngạc phát hiện chủ đề thảo luận trong tổng bộ hôm nay đều liên quan tới bàn tay của người đàn ông của mình.
Nghĩ đến đây, Tần Duyệt luôn cảm thấy bất an.
Dường như... luôn có kẻ muốn cướp chồng mình
Tuy nhiên, vào buổi chiều, Tần Duyệt lại nghe nói rằng thư ký, chủ nhiệm và phó chủ nhiệm khoa đang thảo luận về những ca bệnh nên thu xếp.
- Mấy người nói xem, giáo sư Trần có thể bắt ra được không?
- Áp lực mạch máu có thể phát hiện được, đương nhiên là có thể, cô phải đổi một cái, nhân tiện, khoa chúng ta không phải vừa tiếp nhận một người bệnh đặc biệt à?
- Ừ! Ý kiến hay, chọn ra
Tần Duyệt nghe xong thì lập tức vểnh tai nghe ngóng.
Đây là... để dàn xếp một ca bệnh cho chồng cô.
Nghĩ đến đây, cô làm bộ rón rén chân lên vểnh tai nghe.
Cô muốn tình báo tin tức cho chồng mình
Nhóm người này thật quá tệ, họ làm mọi cách để gây khó dễ cho chồng mình
Hehe
Giường 11, giường 20, giường 41, giường 50
Tần Duyệt âm trầm ghi chép lại, sau đó vội vàng rời đi, dùng điện thoại di động chụp ảnh bốn bệnh án
Các người quá ngây thơ
Sau khi Tần Duyệt rời khỏi phòng, Tôn Quảng Vũ bước vào văn phòng, nhìn thấy thư ký và phó chủ nhiệm đang đi tới với vẻ mặt gian trá:
- Làm sao vậy?
Thư ký quy bồi không khỏi mỉm cười:
- Không sao! Tất cả đã xong, người bệnh đều đã thay đổi
Phó chủ nhiệm Trang Nguyệt Minh dở khóc dở cười nói:
- Chủ nhiệm Tôn, gài bẫy chính học sinh của mình liệu có được không?
Tôn Quảng Vũ nghe vậy, mặt đen lại:
- Cái này sao có thể gọi là chơi xấu được? Cái này nên nói là để tăng độ khó của trò chơi
Trang Nguyệt Minh không khỏi nở nụ cười:
- Anh cũng quá tệ, nhưng mà... Tôi thích
Ba người liếc nhau một cái, đột nhiên bật cười.
Giọng nói gian trá và xảo quyệt
Vào lúc này, phía Vương Thông của ngoại khoa tim cũng thế.
- Đến đây, chắc chắn phải tìm ra bệnh án phức tạp nhất của chúng ta
- Chủ nhiệm, tôi có một kế hoạch
- Nói
- Ngày mai, tôi sẽ đóng giả một người bệnh và để giáo sư Trần chẩn đoán, và xem liệu giáo sư Trần có thể cảm nhận được bệnh của tôi không?
- Ý kiến hay
Hôm nay, Lý Khải của Hiệp Hòa tổ chức một cuộc họp ở nhiều khoa khác nhau, và mọi người ngay lập tức bị thu hút.
Bất cứ ai có thể làm khó được Trần Thương thì người đó thật sự rất lợi hại
Trong lúc nhất thời, các chủ nhiệm bắt đầu các thao tác thần kỳ khác nhau.
Hoạt động tìm kiếm người bệnh khó khăn này quá phổ biến.
Giả người bệnh kiểu gì... giả bộ... chuyện gì cũng làm được.
Là một bệnh viện hàng đầu trong nước, Hiệp Hòa luôn được biết đến là cao lãnh.
Ngay cả Hiệp Hòa cũng hơi cao lãnh không dính khói lửa bụi trần.
Nói khó nghe chút chính là không thể hòa đồng
Hết cách thôi, người ta quá giỏi, và nhiều cuộc thi, tranh tài gì đó, … căn bản là không thèm tham gia.
Nhưng lần này, buổi tọa đàm về cách bắt mạch của Hiệp Hòa đã bắt đầu mở ra các hoạt động giải trí độc đáo của Hiệp Hòa.
Tần Duyệt là một tên gián điệp nhỏ đã đột nhập vào trong đồn địch.
Giờ lòng cô sợ muốn chết.
Vốn dĩ cô muốn đánh cắp thông tin, nhưng đột nhiên phát hiện ra hiện tại mỗi khoa đều nghiêm ngặt giữ bí mật về người bệnh.
Tần Duyệt bất lực một hồi.
Sau khi ra khỏi cổng bệnh viện, Tần Duyệt chỉ biết thở dài xúc động:
- Aizz, vẫn là khoa của mình là tốt nhất
Từ Hiệp Hòa đi bộ về nhà cũng không xa lắm.
Tần Duyệt đi bộ hơn hai mươi phút thì về đến nhà.
Vừa bước vào, đã ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi.
Hôm nay, Trần Thương tan làm sớm hơn và về nhà tự thân vào bếp.
- Thơm quá
Tần Duyệt khịt khịt mũi, vui vẻ chạy vào.
Sau khi thấy Trần Thương, cô nghiêng mặt nói với Trần Thương:
- Ông xã, dù thế nào hôm nay anh cũng phải hôn em, đối xử tốt với em
Trần Thương nghe vậy, còn có chuyện gì tốt hơn nữa?
Chỉ một miếng thịt heo kho với miệng đầy dầu mỡ đã để lại dấu vết mỡ heo trên mặt Tần Duyệt.
Tần Duyệt khó chịu:
- Anh thật bẩn! Bôi dầu vào mặt em
Trần Thương ngượng ngùng cười một tiếng.
- Hôm nay em đã làm một chuyện tuyệt vời cho anh
Tần Duyệt ngẩng đầu kiêu ngạo nói