Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1385 - Chương 1385: Chương 1272: Trần Thương Có Tư Cách Nói "Không"

Khi bac si mo hack full
Chương 1385: Chương 1272: Trần Thương Có Tư Cách Nói "Không"
 

Nói đến đây, Tiêu Nhuận Phương hơi kích động.

- Nếu như cái này có thể lấy được giải thưởng thì đây chính là lần đầu tiên chúng ta lấy được giải thưởng

Tào Ngu cũng rất hưng phấn

Cái này sao không phải là vinh dự trong khoa học kỹ thuật chứ?

Ngay lúc này, thư ký vội vàng chạy vào:

- Chủ nhiệm, đã liên lạc được với Trần Thương

Thư ký giống như vừa trúng thưởng xổ số vậy.

Tiêu Nhuận Phương cầm điện thoại lên, trực tiếp nói:

- Trần Thương, là tôi, Tiêu Nhuận Phương.

Ngay lúc này, Trần Thương đang trong phòng phẫu thuật, điện thoại đặt ở trong ngăn tủ không cầm, y tá nói với Trần Thương là điện thoại của anh reo liên tục, Trần Thương mới nói cô cầm tới.

Sau khi cầm tới, vừa vặn nhận được năm phút gọi điện thoại một lần của thư ký.

Trần Thương gật đầu:

- Vâng, chào chủ nhiệm Tiêu, tôi đang phẫu thuật, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho ông.

Tiêu Nhuận Phương vội vàng nói:

- Chờ một chút, Trần Thương, tôi muốn cho - kỹ thuật giá đỡ vòi voi-của cậu tham gia hội chợ ở các tiểu Vương quốc Ả rập Thống nhất.

Trần Thương sững sờ, cuối cùng The Lancet cũng phát huy tác dụng à?

Trần Thương cười giễu một tiếng:

- Xin lỗi chủ nhiệm Tiêu, tôi không muốn tham gia.

- Giờ tôi đang phẫu thuật, tôi cúp máy đây

Nói xong, Trần Thương trực tiếp cúp điện thoại.

Tiêu Nhuận Phương trực tiếp trợn tròn mắt

Tào Ngu càng tức giận

Hai người liếc nhau, một mặt mờ mịt...

Trần Thương... từ chối không chấp nhận?

Sao có thể xảy ra chuyện này được?

Thư ký đứng ở bên cạnh, không nhịn được lẩm bẩm một tiếng:

- Có kỹ thuật thật sự có thể muốn làm gì thì làm...

Gương mặt Tào Ngu lập tức đỏ lên...

...

Mà lúc này, sau khi Trần Thương kết thúc cuộc gọi, Cung Đại Trân không nhịn được hỏi:

- Giáo sư Trần, vừa rồi là… Chủ nhiệm Tiêu Nhuận Phương gọi điện tới?

Trần Thương gật đầu.

Cung Đại Trân lập tức nuốt một ngụm nước miếng.

Cả nước, người dám cúp máy của chủ nhiệm Tiếu như vậy chắc cũng không nhiều lắm đúng không?

Hơn nữa cúp máy xong còn không chút do dự tắt máy

Người như vậy…

Có lẽ là hiếm càng thêm hiếm

Trần Thương không nói nhiều, Cung Đại Trân cũng không tiện hỏi nhiều, hỏi thêm nữa thì… Không thích hợp.

Mà mặt ngoài Trần Thương hình như không để bụng, trầm tĩnh an nhiên.

Nhưng trong lòng anh hiểu rõ, kế hoạch của anh đã có hiệu quả.

Xem ra, tạp chí The Lancet rốt cuộc bắt đầu phát huy tác dụng

Thật ra, về y học, hiện tại bất kể là dân chúng hay là người trong nghề thì vẫn tương đối tin cậy The Lancet.

Mà The Lancet phô trương như thế, sử dụng chân dung của Trần Thương làm bìa mặt, hành động hoành tráng như vậy như thế nào có thể không làm mọi người chú ý tới?

Tất cả những điều này đều là kế hoạch của Trần Thương.

Mà mọi thứ, cũng đều là sau khi Trần Thương tới nhà chú ba Tần Vĩnh Nghĩa, biết được tin tức Hội chợ Triển lãm Y Dược thế giới sắp được tổ chức mà sắp xếp ra.

Việc Đàm Chính Dương làm thật sự khiến cho Trần Thương rất tức giận à?

Mắc kẹt đơn xin độc quyền của Trần Thương chẳng lẽ là đầu sỏ gây tội à?

Đương nhiên không phải

Lúc này, Trần Thương chỉ muốn tùy hứng một lần, bởi vì anh phát hiện, quá nghe lời người khác sẽ thật sự rất dễ bị người khác coi thường.

Trần Thương tự nhận tuy rằng mình còn kém rất nhiều những vị đại lão cao cấp.

Nhưng anh đã vượt qua đại đa số người rồi?

Tầm quan trọng của bản thân phải nên được đề cao mới đúng, nhưng Đàm Chính Dương gây sự khiến cho Trần Thương nhận ra rằng, có thể biểu hiện ra ngoài của anh quá dịu dàng, ngoan ngoãn.

Chuẩn xác mà nói, Đàm Chính Dương chỉ là một nhân vật nhỏ bé.

Trần Thương có thể nhẹ nhàng giải quyết.

Nhưng …

Lại xuất hiện ‘Đàm Chính Dương’ tiếp theo thì sao?

Người tiếp theo thì sao?

Chẳng lẽ những nhân vật nhỏ bé này đều phải liên tục nhảy ra trước mặt mình khoe mẽ ưu việt à?

Trần Thương không muốn cho bọn họ cơ hội này.

Anh phải làm chính là, khoe ‘cơ bắp’

Lúc này, trong văn phòng Ủy ban Y tế.

Tiêu Nhuận Phương nhìn điện thoại, hơi hoài nghi là có phải mình nghe lầm không?

Bị từ chối

Không sai

Anh ta đầy mặt nghi ngờ nhìn thoáng qua Tào Ngu.

Chỉ thấy Tào Ngu nhìn mình kiên định gật đầu

Hai người thật sự bị Trần Thương từ chối.

Tiêu Nhuận Phương lập tức cảm giác hơi xấu hổ.

Vì thế, Tiêu Nhuận Phương lại lần nữa gọi điện thoại.

Nhưng đã không còn kịp rồi.

Trần Thương nói với y tá:

- Giúp tôi tắt máy, cảm ơn.

Y tá vội vàng gật đầu.

Trần Thương không hy vọng có bất kỳ người nào quấy rầy ca phẫu thuật này, bởi vì một chút phân tâm sẽ quyết định sự thành bại của ca phẫu thuật cho Triệu Tư Hàm.

Bởi vậy, sau đó Tiêu Nhuận Phương lần nữa gọi điện thoại tới, phát hiện Trần Thương đã tắt máy.

Ngay lập tức, Tiêu Nhuận Phương trợn tròn mắt.

Tiêu Nhuận Phương giận dữ dập ống nghe lên điện thoại bàn, hơi tức giận nói:

- Trần Thương này thật là quá… Quá…

Mất một lúc lâu, Tiêu Nhuận Phương cũng không nói thành lời.

Lúc này, Tào Ngu ngược lại đã bình thường trở lại.

Hiện giờ anh ta cảm thấy lúc trước bản thân đã nói sai một chút rồi.

Có bản lĩnh thì có thể muốn làm gì thì làm à?

Đáp án là đúng vậy

Có năng lực như Trần Thương thật sự có thể muốn làm gì thì làm

Mà đồng dạng, người có năng lực như vậy, dựa vào cái gì phải chịu khinh bỉ chứ?

Nói câu không dễ nghe, nhân tài như vậy, anh không nịnh thì thôi, còn dám chèn ép người ta?

Thế giới to lớn, nơi nào người ta không thể đi?

Thậm chí đi các nước u, Mỹ, vân vân, nói không chừng sẽ có thể phát triển tiền đồ càng tốt hơn bây giờ…

Người ta có năng lực như vậy, dựa vào cái gì phải ở chỗ này nghẹn khuất.

Nói đơn giản một chút, người tài giỏi như vậy, là có quyền nói chữ ‘không’

Mà Tiêu Nhuận Phương thì hơi tức giận, nhìn bí thư, hỏi:

- Có phải Trần Thương này hơi quá mức hay không?

Bí thư thở dài, kiên nhẫn trấn an nói:

- Chủ nhiệm Tiêu, tôi nói lời thật anh đừng trách tôi nói chuyện không xuôi tai.

- Giáo sư Trần người ta có xin anh cái gì không?

Tiêu Nhuận Phương lập tức sửng sốt một chút, cẩn thận suy nghĩ thật lâu, nói:

- Không có.

Bí thư gật đầu, tiếp tục hỏi:

- Giáo sư Trần có muốn khen thưởng gì không?

Tiêu Nhuận Phương lại một lần nữa cạn lời, cẩn thận suy nghĩ thật lâu, không nhịn được thở dài.

- Tôi đổi cách nói khác, cậu ấy đối với anh vừa không cầu danh, cũng không cầu lợi, còn có bản lĩnh thực sự, người ta dựa vào cái gì phải cho anh mặt mũi? Chỉ là bởi vì anh là chủ nhiệm Ủy ban Y tế quốc gia à?

- Tôi đây nói một câu không lưu tình chút nào, hiện tại anh hủy bỏ tư cách làm nghề y của Trần Thương, có thể sẽ có một đám người nước ngoài hoan hô nhảy nhót vì có thể quang minh chính đại đón giáo sư Trần ra nước ngoài

- Thậm chí sau khi ra nước ngoài, Trần Thương tuyệt đối sẽ được "bầu trời sao vây quanh", nghĩ tới vậy, người ta sao không thể nói "không"?

Bí thư của đơn vị hành chính không giống bí thư của giám đốc xí nghiệp.

Vị bí thư này chính là một thành viên trong đoàn quân sư lợi hại của Tiêu Nhuận Phương, không ít chính sách đều là Tiêu Nhuận Phương cùng bàn bạc với vị bí thư này mới tạo ra.

Mà lúc này, nghe được bí thư nói như vậy, Tiêu Nhuận Phương nghẹn lời không biết trả lời thế nào, ngồi ở trên ghế, ngả lưng ra sau, sâu kín thở dài.

- Nhưng đây là ích lợi quốc gia, là ích lợi của tập thể

Bình Luận (0)
Comment