Pháp y cho rằng, ba người này không tồn tại sự tương quan.
Dù gì thì một người là hôn mê do gan, một người là do thận, còn một người là do phổi.
Nếu ba người không có liên hệ gì với nhau, nếu đặt ở cùng nhau thì rất rõ ràng sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của mọi người.
Nhưng nếu có liên hệ thì sao?
Cho nên, hiện tại lâm vào một cái hoàn cảnh lưỡng nan.
Họ cũng mời không ít chuyên gia, nhưng trên cơ bản không ai đưa ra đáp án hợp lí nào.
Nhìn khuôn mặt tuổi trẻ của Trần Thương, nói thật, trong lòng Từ Sở Thái cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Đúng lúc mọi người mơ màng sắp ngủ, Trần Thương bỗng nhiên nói
- Các anh đã kiểm tra đồ ăn thức uống của họ trước khi chết chưa?
- Những vụ án xảy ra gần đây, người chết trước khi chết có uống rượu, xuất hiện ngộ độc thức ăn, các anh có kiểm tra rượu không?
Từ Sở Thái nhìn về phía phó đội trưởng của đội cảnh sát hình sự.
Đối phương vội vàng nói:
- Đã kiểm tra, rượu là rượu mới, người nhà nói là nạn nhân tự đi mua, trở về vừa mới mở ra uống, có hóa đơn, chúng tôi cũng đã đi xác minh.
Trần Thương nghe vậy, khẽ gật đầu:
- Họ ở nơi nào uống rượu?
- Người chết là ông chủ của một công ty trang trí nội thất, sau khi hoàn thành công việc được trả tiền, ở trong phòng mới được trang hoàng để uống rượu.
Trần Thương nghe thấy thế, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên.
Anh vội vã lấy bệnh án của hai người khác ra xem.
Sau một lúc lâu, Trần Thương nói:
- Ba người này, rất có khả năng là tử vong bởi cùng một thủ pháp.
Vừa nghe đến đây, tức khắc xung quanh yên tĩnh lại.
Mọi người nhìn chằm chằm Trần Thương.
Ánh mắt Từ Sở Thái thì càng sáng như đuốc, nhiều năm làm việc trong đội cảnh sát hình sự khiến cho anh không giận mà vẫn uy nghiêm, nhìn chằm chằm vào Trần Thương hỏi:
- Ý của cậu là như thế nào?
Trần Thương tiếp tục nói:
- Tôi không hiểu biết về phá án.
- Nhưng tôi có hiểu biết về y học.
- Nguyên nhân tử vong của ba người này có thể không khác nhau, đều là trúng độc mà chết
Hai chữ “trúng độc” vừa vang lên lập tức làm cho trong lòng tất cả cảnh sát trong văn phòng đều căng thẳng
Nếu thật là như vậy, chuyện này đã có thể nguy hiểm.
Vụ án liên hoàn giết người
- Giáo sư Trần, anh có thể nói kỹ càng tỉ mỉ một chút được không?
Trần Thương bỗng nhiên nói:
- Còn bảo tồn mẫu máu của người bệnh không?
- Vẫn còn
Trần Thương gật đầu:
- Giúp tôi kiểm tra một chút Methyl Chloroform và 1,3-DCP.
Từ Sở Thái vội vàng sắp xếp:
- Mau kiểm tra
Mẫu máu cũng không ở cục cảnh sát, mà ở bệnh viện.
Lúc ấy, sau khi người nhà báo án, vì phòng ngừa xảy ra loại chuyện này mà đã lưu trữ hai ống máu.
Hiện tại quả nhiên đã cần dùng tới
Mọi người phân công công việc nhanh chóng bắt đầu sắp xếp công việc, lần lượt gọi điện thoại.
Sau khi bệnh viện nhận được yêu cầu thì cũng nhanh chóng bắt đầu kiểm tra máu.
Văn phòng lại lần nữa yên tĩnh
Tất cả mọi người đang chờ đợi kết quả.
Quá trình chờ đợi kết quả rất sốt ruột
Nhưng cũng rất chờ mong
Nếu thật sự giống như Trần Thương nói, như vậy ba vụ án mạng đều cùng thủ pháp, hơn nữa tất cả đều là trúng độc mà chết…
Đây chính là vụ án lớn
Giết người liên hoàn...
Nghĩ đến đây, trong lòng Từ Sở Thái dâng lên cảnh giác lo sợ.
Nơi này là thủ đô, không phải nơi nào khác, vấn đề trị an vô cùng quan trọng
Xã hội ngày này, tình huống lấy bạo chế bạo còn tương đối ít, mà loại thủ pháp phạm tội chuyên nghiệp chỉ số thông minh cao như này ngược lại là càng ngày càng nhiều.
Loại tình huống này xuất hiện gây ra áp lực cho hệ thống công an càng lúc càng lớn.
Lúc này, màn đêm đã buông xuống.
Mấy người cảnh sát trong văn phòng đã hơi mệt mỏi.
Công việc phân tích vụ án thật ra vô cùng nhức đầu.
Không biết là ai mở đầu, đốt điếu thuốc, mọi người sôi nổi noi theo.
Từ Sở Thái ném cho Trần Thương một điếu thuốc:
- Quá muộn rồi, Tiểu Lưu, đặt thức ăn khuya, bác sĩ Trần, ăn chút gì đi?
Trần Thương cúi đầu tiếp tục xem xét kết quả xét nghiệm và hồ sơ bệnh án của mấy nạn nhân, đầu cũng không ngẩng lên, nói:
- Cảm ơn.
Trần Thương rất ít hút thuốc, gần như không hút, nhưng cũng không ngại người khác hút thuốc.
Từ Sở Thái đưa mắt ra hiệu cho Tiêu Lĩnh về trong văn phòng cục trưởng.
Mấy người cảnh sát trong phòng câu được câu không trò chuyện với nhau.
Sương khói lượn lờ.
Giống như mây đen.
Mức độ nguy hiểm và cường độ công việc của đội cảnh sát cũng không chút thua kém so với công việc của bác sĩ, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.
Chẳng qua, không khí của nơi này tùy ý thoải mái hơn nhiều so với bệnh viện.
Đặc biệt là sau khi cục trưởng Từ Sở Thái rời khỏi, mọi người thậm chí đã bắt đầu nói giỡn.
- Xử lý vụ án này, nhanh như xem Pháp y Tần Minh
- Ha ha, giáo sư Trần người ta họ Trần, không phải họ Tần.
Trần Thương cười nói:
- Vợ của tôi họ Tần.
Mọi người không ngờ Trần Thương cũng sẽ nói giỡn, lập tức vui vẻ lên.
Làm cho không khí nghiêm túc được giảm bớt.
Một cảnh sát trẻ tuổi nhìn Trần Thương, trêu đùa một câu:
- Bác sĩ Trần, anh nhìn thấy người chết có sợ hãi không?
Trần Thương nhìn chằm chằm đối phương, nghiêm túc nói:
- Tôi đã tự tay tiễn đi mấy chục sinh mệnh, tận mắt chứng kiến... thì càng nhiều.
Một câu làm cho mọi người trong phòng an tĩnh lại.
Mọi người nhìn Trần Thương, lúc này mới phản ứng lại đây...
Đúng vậy
Nói chuyện với bác sĩ về người chết.
Chuyện này khác gì đưa mặt chờ đánh đâu?
...
Mà lúc này, trong văn phòng, Từ Sở Thái và Tiêu Lĩnh mặt đối mặt ngồi xuống.
- Bác sĩ Trần này thật là trẻ tuổi.
- Ừm, tuổi trẻ đầy hứa hẹn
- Lão Tiêu, anh coi trọng cậu ta tới vậy à? Thực sự lợi hại như anh nói như vậy?
- Trong chốc lát anh sẽ biết.
Lúc này, một cảnh sát nữ gõ cửa.
Từ Sở Thái nói:
- Mời vào
- Cục trưởng, tư liệu của giáo sư Trần đều ở đây.
Cảnh sát nữ đưa ra tư liệu trong tay.
Vốn dĩ cảnh sát nữ muốn trực tiếp gọi tên của Trần Thương, nhưng... Sau khi xem xong tư liệu của Trần Thương, cô không được nhịn được tôn xưng một tiếng giáo sư Trần.
Người này thật là ghê gớm
Tuổi trẻ đầy hứa hẹn?
Không
Tuổi trẻ đầy hứa hẹn là sự vũ nhục đối với anh.
Cái từ này quá nhẹ nhàng.
Mà tầm quan trọng của giáo sư Trần quá lớn.
Nhìn Trần Thương ở xa, trong lòng yêu thích, có thể sự yêu thích này sẽ biến thành sùng bái.
- Được rồi, các anh hút thuốc ít thôi, vất vả kiếm được ít tiền, già rồi đều phải đưa cho bệnh viện à?
Cảnh sát nữ không nhịn được nói:
- Giáo sư Trần người ta không hút thuốc lá, các anh quá không khách khí
Người cảnh sát nữ quát lớn khiến cho mọi người ào ào nở nụ cười.
- Chậc… chậc...
- Ồ...
- Cô đang quan tâm chúng tôi hay là đau lòng giáo sư Trần hả
Thấy mọi người ồn ào, cảnh sát nữ bưng một ly cà phê đưa cho Trần Thương:
- Giáo sư Trần, mời anh uống, vất vả anh thức đêm với chúng tôi.
Trần Thương cười nói:
- Cảm ơn, tôi đã quen thức đêm, không sao đâu.
...
Bên này, trong văn phòng, Từ Sở Thái dụi thuốc vào gạt tàn, cầm lấy tư liệu của Trần Thương bắt đầu xem xét.
Hàng năm công việc nguy hiểm đã tạo cho cho anh thói quen lúc nào cũng duy trì cảnh giác.