Sau khi bấm nút gọi, cũng không lâu lắm đã được kết nối.
- Ha ha, Tiểu Trần! Tên tiểu tử cậu, tôi còn tưởng rằng cậu đến thủ đô rồi cũng không cho tôi một cuộc gọi điện cơ chứ
Chu Hoành Quang vừa cười vừa nói, trong lời nói còn vô cùng khách khí với Trần Thương.
Trần Thương bên này cũng cười nói:
- Chủ nhiệm Chu, đây còn không phải sợ sẽ quấy rầy ông cạnh tranh chức viện sĩ sao! Lúc then chốt, không thể nhụt chí
Nói đến đây, giọng nói Chu Hoành Quang dừng lại một chút.
Hình như có lời còn muốn nói.
Có điều, lại không nói.
- Đúng rồi, Tiểu Trần, cậu gọi tôi chắc không phải là mời tôi ăn cơm đâu đúng không?
Trần Thương cũng nghe ra Chu Hoành Quang hình như có lời muốn nói.
Thế nhưng...
Bây giờ không phải là lúc nói đến chuyện này.
Nghĩ tới đây, Trần Thương trực tiếp nói:
- Chủ nhiệm Chu, tôi có chuyện phải làm phiền ông một chút.
Chu Hoành Quang nghe thấy vậy thì lập tức nghiêm túc:
- Cậu nói đi
- Bệnh viện chúng tôi có một người bệnh cần cấy ghép lá gan, thế nhưng hiện tại có một vấn đề... Thời gian của nguồn gan đã vượt qua 15 giờ, từ lúc phẫu thuật bắt đầu đến giờ đã gần 16 giờ, đông lạnh thiếu máu, tôi không nắm chắc nên cần ông hỗ trợ, ông xem có thời gian không?
Sau đó, Trần Thương nói một chút tình huống của Vương Đống.
- Cậu gửi thời gian và địa điểm đến Wechat cho tôi, tôi đi xuống lái xe
Sau khi Chu Hoành Quang nghe thấy thì mặc dù trong lòng cũng hơi hồi hộp một chút.
Trong lòng ông cũng hơi lo lắng bất an.
Thế nhưng, sau khi nghe thấy Trần Thương xin giúp đỡ thì cũng không có chút do dự, gật đầu đồng ý.
Trần Thương nghe thấy vậy thì trong lòng lập tức xúc động.
Anh thật sự rất xúc động.
Hiện tại, Chu Hoành Quang đang ở thời kỳ mấu chốt tranh cử viện sĩ, thà rằng cầu ổn cũng không thể xảy ra chuyện
Đặc biệt là những ca phẫu thuật có tỉ lệ nguy hiểm cao, tồn tại ngoài ý muốn, hoặc là tồn tại tranh cãi.
Nếu không thì rất dễ gặp phải phiền phức.
Thế nhưng, sau khi Trần Thương nói xong thì đối phương đã quả quyết đồng ý, phần quyết đoán này, người bình thường thật đúng là không làm được.
Trần Thương nói chuyện điện thoại xong, sau đó cũng vội vàng đi về phía phòng giám sát của Ngoại khoa tổng hợp.
Hà Chí Khiêm đã chờ Trần Thương ở cửa thang máy:
- Gan đã trên đường tới, dự tính 30 phút sau sẽ được đưa đến.
Trần Thương ừm một tiếng, nhanh chân đi về phía trước, đồng thời nói:
- Tôi đi xem người bệnh một chút, chuẩn bị cho tôi giấy thông báo bệnh tình nguy kịch và giấy đồng ý phẫu thuật, cám ơn
Bác sĩ chủ quản của Vương Đống là một phó chủ nhiệm hơn 40 tuổi, trình độ rất vững chắc, làm việc cũng rất chặt chẽ cẩn thận.
Sau khi nghe thấy Trần Thương nói thì vội vàng đứng lên tự mình đi cầm tờ đơn.
Mà lúc này, Trần Thương đã vào trong phòng giám sát.
Vợ của Vương Đống đang ngồi ở bên cạnh anh, hai tay nắm tay phải của anh, nắm thật chặt, hình như sợ sau một phút nữa anh sẽ biến mất.
Vương Đống trở về từ cõi chết cũng mở to hai mắt nhìn thế giới tốt đẹp nhất, lưu luyến không rời.
Anh thật không muốn chết
Anh thừa nhận, trước mặt tính mạng thì anh là một kẻ hèn nhát.
Không có ý nghĩa, thậm chí nguyện ý thấp kém như sâu kiến, chỉ cầu trời xanh cho anh một cơ hội để anh làm một bình thường người, cơ thể khỏe mạnh.
Anh hi vọng dùng thân thể này để mang lại ấm áp cho gia đình
Mất đi một lần sẽ càng hiểu được quý giá.
Vương Đống rõ ràng
Thế nhưng sau khi mất đi một lần, lần nữa đối mặt lại là mất đi vĩnh viễn... Loại quyến luyến này là đau đớn
Loại chuyện này sẽ làm hao mòn ý chí của con người, làm con người thấp kém như hạt bụi.
Vợ ngồi trên băng ghế bên cạnh, Vương Đống nửa nằm ở trên giường, tay của hai người cứ nắm chắc như vậy, hai người không nói câu nào, chỉ thỉnh thoảng dùng ánh mắt giao lưu, Vương Đống vội vàng né tránh ra, sợ không kiềm chế được nước mắt, trực tiếp dâng lên.
Vợ anh hơi bất đắc dĩ, bất lực và tuyệt vọng liên tục dâng lên trong lòng, cô đã cố gắng tìm rất nhiều nguồn gan, thế nhưng đối phương không phải đã có mục đích thì cũng không phù hợp
Cô thật sự rất sợ hãi, rất tuyệt vọng.
Thế nhưng cô cũng cũng không dám khóc
Bởi vì bây giờ cô chính là trụ cột của anh.
Chủ nhiệm Hà nói, dựa theo tình huống trước mắt thì Vương Đống nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ hai tuần
Nếu như còn không tìm được...
Có thể sẽ không cứu nổi
Cô khóc không ra nước mắt.
Đánh tan một người không cần lực lượng mạnh mẽ gì cả.
Chỉ cần cuộc sống không có một đường đi là có thể làm được rồi.
Cứ như vậy, trong ánh mắt của hai người đều là áy náy.
Đều cảm thấy mình có lỗi với nhau.
Hai người yêu nhau không gì sánh được, thế nhưng lại không đôi câu vài lời, chỉ có nắm chặt tay mới có thể nhìn ra vẻ mặt và quyến luyến.
Trần Thương đứng ở cửa ra vào, yên lặng thở dài.
Sau khi nhận được giấy đồng ý phẫu thuật và giấy thông báo bệnh tình thì đi vào trong.
Thấy Trần Thương đi vào, cô gái vội vàng đứng lên:
- Giáo sư Trần, anh đã tới
Người bệnh Vương Đống cũng vội vàng gật đầu gượng ép cười nói:
- Giáo sư Trần.
Trần Thương nhẹ gật đầu, tiếp nhận ghi chép bệnh lịch của Vương Đống để xem tình huống của anh một chút.
Sau đó anh đột nhiên nhíu mày
Thật không thể kéo dài được nữa, bây giờ gan thay thế cơ bản dựa vào thuốc duy trì, thậm chí đưa tới hệ thống máu trong cơ thể cũng hơi bất thường, tuyến tụy protease càng biến động quỷ dị...
Có thể người bệnh thật sự không chống đỡ được quá lâu.
Trần Thương nhìn vợ của Vương Đống một cái, còn chưa nói chuyện thì đối phương cũng đã khóc không thành tiếng.
Trần Thương đột nhiên không biết nói gì
- Giáo sư Trần, anh là nhân vật lớn, tôi cầu xin anh hãy cứu Vương Đống đi?
- Ta thật sự là không tìm thấy nguồn gan thích hợp, tôi tự trả tiền! Muốn tôi bán nhà ở cũng được! Cầu xin anh
Vương Đống ngậm chặt hàm răng, bờ môi run rẩy, thế nhưng nước mũi và nước mắt đã xen lẫn với nhau chảy xuống.
Lúc này, Vương Đống bất đắc dĩ há mồm ra, nhưng lại nghẹn ngào nửa ngày không phát ra được câu nào.
Trần Thương thấy thế thì vội vàng nói:
- Mọi người không nên gấp gáp, hôm nay tôi đến đây là muốn nói với hai người một chuyện, chúng tôi đã tìm được một nguồn gan thích hợp
Trần Thương nói như vậy lập tức làm cho Vương Đống và vợ anh đều sửng sốt
- Bác sĩ...
Vợ của Vương Đống muốn quỳ xuống trước mặt Trần Thương
Cô thật sự rất sợ
Trần Thương vội vàng nói:
- Mọi người nghe tôi nói hết đã.
- Tình huống bây giờ là như vậy, có một nguồn gan, bây giờ đã đông lạnh thiếu máu 15.5 giờ, bình thường thì nếu nguồn gan vượt qua 10 giờ trở lên, hiệu quả cấy ghép lá gan sau phẫu thuật có thể sẽ tạm ổn, khôi phục rất ít.
...
- Vì vậy bây giờ tôi đến đây để thông báo tất cả tình huống cho mọi người một chút...
Trần Thương giải thích tình huống lá gan một phen, sau đó, anh nói rõ tất cả tình huống.
Sau khi nói xong, hai vợ chồng Vương Đống đều im lặng
Sau một lát, Vương Đống và vợ mình liếc nhau.
Cùng nói:
- Bác sĩ Trần, chúng tôi tin tưởng anh! Phẫu thuật
Hoàn toàn chính xác.
Chết tử tế không bằng sống vô lại.