Đủ thứ
Ngay cả thầy của mình cũng không làm được, càng đừng đề cập tới một vị chủ nhiệm hạng hai như Hà Chí Khiêm.
Không sai.
Mặc dù Liêu Giai không phải bác sĩ đỉnh cấp, nhưng cái này không ảnh hưởng cái nhìn của cô đối với Hà Chí Khiêm.
Trong mắt của cô, chủ nhiệm giỏi nhất về ngoại khoa gan mật chỉ có một vài người, ngoại khoa gan mật Phương Đông thì càng không cần phải nói, đây là căn cứ của Ngô lão tiên sinh, thủ đô thì cũng chỉ có Hiệp Hòa và 301. Còn nếu như chỉ bàn về năng lực của chủ nhiệm thì bệnh viện nhân dân Bắc Đại và bệnh viện Bắc Kinh Triều Dương cũng có thể được tính.
Nhưng Hà Chí Khiêm tuyệt đối sẽ không nằm trong số này.
Thế nhưng có một điều mà Liêu Giai không biết: Không phải là Hà Chí Khiêm không được, mà là anh đã ở Trung tâm cấp cứu hơn mười năm, nơi này mỗi ngày đều có các ca bệnh nguy cấp, mà công việc của anh cũng không phải là đi khiêu chiến những ca phẫu thuật có độ khó cao, giải quyết nan đề của quốc gia, công tác và cũng chính là nhiệm vụ của anh là cứu mạng
Mười năm qua, Hà Chí Khiêm đã cứu bao nhiêu người?
Ngay cả chính anh cũng không nhớ rõ.
Kỳ thật thì ngay cả Hà Chí Khiêm cũng hiểu, loại người như anh làm cấp cứu là không có tiền đồ, chứ đừng nói gì làm Viện Sĩ.
Nhưng dù sao thì cũng phải có người làm những việc này.
Thậm chí Hà Chí Khiêm còn có chút kiêu ngạo, nếu có một ca phẫu thuật khẩn cấp, Hà Chí Khiêm anh có thể đảm bảo bệnh nhân sẽ không tử vong trong một thời gian nhất định, cho dù đó là phẫu thuật tổng quát hay gan mật.
Mặc dù anh không thể cứu bệnh, nhưng anh lại có thể cứu mạng.
Mọi người từng ví von cái này là phim ảnh.
Hà Chí Khiêm nói tôi chỉ muốn làm một vai phụ tốt nhất.
Thế nhưng sau khi Trần Thương xuất hiện, Hà Chí Khiêm lại phát hiện... Có lẽ bản thân... cũng có khả năng... làm vai chính
Sau khi Liêu Giai đến bệnh viện, Hà Chí Khiêm phái một vị bác sĩ tuổi trẻ xuống tiếp đón.
- Xin chào Liêu bác sĩ, chủ nhiệm chúng tôi bảo cô đến thẳng phòng phẫu thuật
Liêu Giai cười nói:
- Được, tôi đi đây.
Dọc theo đường đi, Liêu Giai tò mò nói:
- Chủ nhiệm Hà của các anh thật là lợi hại, nguồn gan này đã gần 16 tiếng rồi mà cũng dám làm
- Ai dà! Không làm không được, người bệnh sắp không được rồi
Vị bác sĩ trẻ tuổi nhanh chóng thuật lại tình huống của bệnh nhân:
- Người bệnh còn có thể sống tới bây giờ rất không dễ dàng.
Nghe được lời của Vương Đống, Liêu Giai bất đắc dĩ lắc đầu.
Chuyện này mọi người đã quá quen thuộc, nhưng mỗi lần nghe thấy cũng không thể không buồn rầu.
Thì ra chủ nhiệm Hà cũng không có biện pháp.
Cái này thật là coi ngựa chết như ngựa sống để chạy chữa.
Nếu cứu sống được thì coi như là duyên phận. Còn cứu không được thì đó là trách nhiệm?
Hai người không nói chuyện phiếm nữa, nhanh chóng đi vào trong phòng mổ.
Khi bước vào trong, Liêu Giai đưa thùng giữ nhiệt ra rồi ký tên xác nhận.
Hà Chí Khiêm thuộc về phái thực dụng, ông không nói quanh co lòng vòng, đối nhân xử thế cũng rất hiền hòa, không tranh luận với người khác.
- Đưa gan cho tôi.
Ngay khi Liêu Giai vừa ký tên xong, âm thanh của Trần Thương đã vang lên.
Liêu Giai cảm thấy giọng nói này có chút quen quen, cô quay đầu nhìn thì thấy Trần Thương đeo găng tay.
Liêu Giai lập tức sửng sốt:
- Giáo sư Trần?
Trần Thương cười nói:
- Chào cô.
Liêu Giai biết Trần Thương, cô có ấn tượng với người này, chủ nhiệm của cô đánh giá rất cao giáo sư Trần
Với tư cách là Hội Trưởng Hiệp Hội Khoa Ngoại Tiêu Hóa Thế Giới, năng lực và thực lực của Trần Thương là thứ mà Liêu Giai không thể nào sánh bằng, cho dù là lão sư của cô thì cũng không so sánh được.
Thế nhưng... Giáo sư Trần biết làm cấy ghép gan?
Vào lúc này, Trần Thương đã lấy gan ra.
Vị bác sĩ dẫn Liêu Giai tới đây cũng bận rộn lấy phim CT gan ra nhìn.
Trước khi phẫu thuật, nhất định phải bảo đảm gan không có bất cứ vấn đề gì
Mặc dù Liêu Giai rất tò mò, nhưng mà trong lĩnh vực phẫu thuật gan, Hiệp Hòa bọn họ vẫn rất có quyền lên tiếng.
- Chủ nhiệm Trần, anh biết phẫu thuật cấy ghép lá gan sao?
Trần Thương lấy gan bằng hai tay, sau đó đặt nó trong lòng bàn tay cẩn thận chạm vào, tùy ý đáp một câu:
- Ừ, biết một chút.
Liêu Giai nghe xong, lập tức tò mò:
- Thầy của giáo sư Trần là ai vậy?
Cấy ghép gan là một ca phẫu thuật lớn, nó rất khó và phức tạp, đòi hỏi phải có kinh nghiệm.
Lần này Trần Thương không trả lời, mà khẽ nhíu mày.
- Phim có vấn đề à?
Trần Thương nhìn Hà Chí Khiêm rồi hỏi.
Hà Chí Khiêm thấy Trần Thương như thế, nhịn không được lo lắng, lại có vấn đề gì rồi sao?
- Phim bình thường, không có vấn đề gì cả
Vào lúc này, một người đàn ông đi tới.
Mọi người xoay đầu nhìn lại, lập tức vui mừng.
Là Chu Hoành Quang
Mới đó mà ông ấy đã tới đây rồi?
Trần Thương gật đầu chào:
- Tới rồi.
Chu Hoành Quang cười nói:
- Ừ
Lúc này, Liêu Giai mới chợt hiểu ra, trách không được Hà Chí Khiêm và Trần Thương lại dám làm loại phẫu thuật này, thì ra là thế
Bọn họ mời chủ nhiệm Chu tới
Chu Hoành Quang vô cùng nổi danh ở toàn bộ ngoại khoa gan mật thủ đô, thậm chí là cả nước.
Liêu Giai vui mừng, cô hạ quyết tâm xem hết phẫu thuật rồi mới trở về.
Các ca phẫu thuật của chủ nhiệm Chu rất khó hẹn trước.
Liêu Giai cũng rất ít thấy.
Hiện tại lại có một cơ hội như vậy bày ở trước mặt, Liêu Giai tự nhiên không thể bỏ qua.
Thế nhưng ngay lúc này, Trần Thương đột nhiên nói:
- Bên trong gan có cục máu đông, chuẩn bị phẫu thuật.
Nghe thấy câu nói này, mọi người lập tức sửng sốt
- Cái này... Nhưng mà kết quả biểu hiện gan rất bình thường mà?
Liêu Giai cũng đã nhìn phim, cô gật đầu nói:
- Đúng đấy, kết quả hình ảnh đều là bình thường
Trần Thương lắc đầu.
Anh tin tưởng cảm giác hai tay của mình.
Khi cẩn thận dùng tay chạm vào lá gan, lúc sờ tới hệ thống ống dẫn của gan thì anh đã cảm nhận rõ ràng sự khác biệt
Anh đã chạm vào gan rất nhiều lần
Không có mười ngàn thì cũng có tám ngàn.
Anh biết rõ cảm giác của gan là như thế nào.
Mô gan dày và giòn, có nhiều mạch máu và kết cấu phức tạp, dễ bị tổn thương do tác động từ bên ngoài, dễ vỡ và chảy máu.
Nhưng hiện tại kết cấu của gan không có vấn đề gì, điều này đã loại trừ chuyện phát sinh ngoài ý muốn trong quá trình vận chuyển gan.
Tuy nhiên, gan được cấu tạo bởi nhu mô gan và một loạt ống dẫn, trong gan có hai hệ thống ống khác nhau, một là bao Glisson () và một là tĩnh mạch gan ().
(*): Bao Glisson bao phủ bề mặt gan như là một sử mở rộng của phúc mạc, trừ vùng trần bám vào cơ hoành. Màng Glisson là một phần của bao Glisson bao quanh phần trong gan của hệ cửa gan. Bao hoặc màng Glisson tiếp tục đi vào khoang dưới phúc mạc của các dây chằng vị gan và gan tá tràng theo một hướng.
(*): Tĩnh mạch gan là các mạch đưa máu oxy thấp từ gan trở về tim.
Sự tồn tại của những ống dẫn này khiến cho Trần Thương rõ ràng cảm giác được một số vấn đề mà người khác không cảm giác được.
Ví dụ như cục máu đông lúc này.
Ngay cả Chu Hoành Quang cũng khẽ nhíu mày:
- Cục máu?