Hiện tại chủ nhiệm Dương Quảng Đông thật sự là hối hận đến khóc rồi
Mẹ kiếp! Hôm nay mình đã gây ra chuyện gì rồi chứ? Làm gì cũng không xong, ăn cái gì không tiêu
Vào lúc này, khuôn mặt của Tôn Quảng Vũ đỏ lên, lúng túng nhìn Trần Thương một cái, trong ánh mắt tràn đầy ý vị thâm trường lấy lòng
Trần Thương thấy thế, lập tức cười cười, nói với Hà Chí Khiêm:
- Đúng rồi, thêm cả chủ nhiệm Tôn vào.
Hà Chí Khiêm gật đầu.
Tôn Quảng Vũ vui mừng khôn xiết.
Chuyến đi ngày hôm nay, cái gọi là trợ giúp, cũng được hưởng một phần của 《 The Lancet 》
Thật sự lựa chọn đúng đắn nhất đời này từng làm chính là thu nhận Tần Duyệt làm học trò.
Loại phương thức “cứu nước” chân chính này thật khiến chủ nhiệm Tôn có chút đỏ mặt, hưng nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của mấy người khác, ông ta cũng cao ngạo ngẩng đầu
Mình dựa vào bản lĩnh đi cửa sau, có cái gì phải xấu hổ?
Tất cả mọi người đều rất bận, sau khi tới cọ một mảnh SCI thì mau chóng rời đi.
Tuy nhiên tất cả mọi người đều có chút xấu hổ, thầm nghĩ ngày sau khi giáo sư Trần có cần, nhất định phải đền đáp lòng tốt này
Tôn Quảng Vũ cũng nhìn Tần Duyệt một cái:
- Tiểu Tần, ân tình này của con, lão sư nhất định sẽ trả
Tần Duyệt vỗ vào ngực:
- Lão sư chớ lo, nhà con do con quyết định
...
...
Bệnh nhân trực tiếp được đưa vào Phòng Chăm sóc Đặt biệt, còn Trần Thương dẫn theo mọi người rời khỏi phòng mổ.
Vừa ra tới bên ngoài, đã nhìn thấy ông cụ và đám người khác đứng ở bên ngoài, còn có hai người đàn ông trung niên, tuổi không lớn lắm, xem ra chắc là con trai.
Các em trai và em gái của bà cụ không còn lo lắng về việc liệu sóng siêu âm có công kích mọi người nữa hay không, hiện tại, bọn họ đang rất lo lắng chị gái của mình.
Thấy Trần Thương đi ra, Thôi Cát Thắng vội vàng đi lên, nếp nhăn trên trán hằn sâu hơn, mới ở bên ngoài chỉ mấy tiếng ngắn ngủi, ông lão này hình như đã già đi mấy tuổi.
Hai người già sống bên nhau tới tuổi này, thiếu một người cũng không được
Sinh mệnh của hai người đều đã gắn liền nhau.
Một người không còn, thời gian của người kia cũng sẽ không dài lâu.
Sắc mặt của ông có chút bối rối, lo lắng hỏi:
- Giáo sư Trần... Vợ của tôi...
Lúc nói chuyện, Thôi Cát Thắng vẫn luôn nhìn vẻ mặt của Trần Thương, hi vọng đạt được một tin tức tốt, con trai con dâu của ông cũng có chút bận tâm nhìn anh.
Trần Thương thấy thế, cười cười, trấn an nói:
- Không có chuyện gì
Thôi Cát Thắng nghe xong, lập tức vui vẻ
- Không có chuyện gì? Ha ha
- Giáo sư Trần, tôi biết ngay là anh có bản lãnh lớn mà
- Rất cảm ơn anh
- Thực sự là quá cảm ơn anh
Hai tay của ông cụ kích động cầm tay Trần Thương, sau khi hưng phấn, nước mắt cũng chảy ra.
- Cảm ơn cô, chủ nhiệm Hoàng
Thôi Cát Thắng cũng không có quên chủ nhiệm Phụ khoa.
Hoàng Thu Dĩnh vui mừng mỉm cười, còn chưa kịp khách sáo, Thôi Cát Thắng đã nói:
- May mắn cô tìm giáo sư Trần tới! Nếu không... Aizz
Một câu này khiến nụ cười của Hoàng Thu Dĩnh trở nên lúng túng
Anh thu hoạch được về kỹ thuật khoan nội soi cấp hoàn mỹ khá hài lòng.
Đối tượng đầu tiên mà Trần Thương nghĩ tới chính là Mã thô lỗ.
Anh rất muốn biết rõ, đến cùng trong đầu Mã thô lỗ đang chứa cái gì?
Nếu như lão Mã biết được suy nghĩ của mình, Trần Thương đã nắm chắc khoảng bảy tám phần: Lão Mã sẽ giúp đỡ cho sự sáng tạo của mình.
Bản thân Lão Mã cũng rất muốn biết trong đầu mình chứa thứ gì
Lúc này, vẫn chưa tới thời điểm tan làm, nhưng... Tôn Quảng Vũ lại cho Tần Duyệt về sớm.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, tối nay Trần Thương làm ca đêm, không có cách nào bồi tiếp Tiểu Tần hoàn thành bài tập.
Tần Duyệt nhìn Trần Thương, luôn cảm thấy hôm nay anh có chút xấu xa, còn mùi xấu xa đến từ đâu thì không biết, cô luôn cảm thấy dáng vẻ hôm nay của Trần Thương rất không đứng đắn, mang đến cho người ta một loại cảm giác tiết ra nội tiết tố.
Loại cảm giác này khiến Tần Duyệt có chút lo lắng
Sau khi, cô nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt.
- Dắt em đi dạo quanh khoa cấp cứu nhé!?
Tần Duyệt vừa cười vừa nói.
Trần Thương nghe xong, lập tức tò mò hỏi:
- Khoa cấp cứu có gì hay đâu mà đi
Tần Duyệt lập tức mân mê cái miệng:
- Hôm nay, Tần mỗ em đến đánh dấu chủ quyền
Trần Thương lập tức cười ha hả.
- Ở đây có ai không biết Tần đại mỹ nữ em hả
Tần Duyệt nghe xong, trên mặt nở nụ cười, hài lòng nhìn Trần Thương một cái, nghiêm túc nói:
- Trần Thương
Trần Thương lập tức sững sờ:
- Sao thế?
Tần Duyệt vươn tay sờ sờ mặt Trần Thương, nhỏ giọng nói:
- Sao hôm nay, em càng nhìn càng cảm thấy anh rất hấp dẫn nhỉ?
Trần Thương lập tức sửng sốt
Lúc này, mới phản ứng được, mị lực của mình tăng thêm ba điểm, xem ra trực giác của phụ nữ thật sự rất đáng sợ
Trần Thương liếc mắt:
- Chắc là vì anh sắp 30 tuổi nhỉ? Dù sao... Đàn ông ba mươi như một cành hoa
Tần Duyệt lập tức tức giận nói:
- Đóa hoa nhà anh nhất định phải cẩn thận một chút, không thể trêu hoa ghẹo nguyệt! Cẩn thận chiêu ngắt tàn hoa của em
Đang lúc nói chuyện, Tần Duyệt còn khoe hai cơ bắp của mình.
Trần Thương cảm thấy nếu như Tần Duyệt ưỡn cơ ngực, lúc này mới có khí thế...
Trần Thương cười cười:
- Thì nhất định rồi nha! Đóa hoa như anh, cũng chỉ nở vì một mình em thôi
Lúc hai người đang nói chuyện, lập tức truyền tới một hồi âm thanh.
- Y... Thật buồn nôn
Trần Thương quay người, phát hiện là lão Mã, lúc này, Mã Nguyệt Huy đang khom người, chuyển hướng muốn rời đi, như một bệnh nhân đi chân vòng kiềng cộng thêm bị gù
Tần Duyệt quen biết lão Mã, mặt đỏ lên, nói với Trần Thương:
- Em về đây, buổi tối anh nhớ ăn cơm nhé
- Tạm biệt chủ nhiệm Mã
Nói xong, cũng không quay đầu lại liền chạy.
Mã Nguyệt Huy nhìn Tần Duyệt, không nhịn được phiền muộn thở dài, nói với Trần Thương:
- Thương nhi à, anh nói xem anh thật có phúc, tìm được một cô gái tốt như thế
- Mà anh thì cùng lắm cũng chỉ là cỏ đuôi chó
Trần Thương lập tức tức giận buồn bực vỗ lên mông lão Mã một cái.
Lão Mã lập tức tan nát cõi lòng kêu rên.
Lúc này, La Nhạc vợ của Lão Mã cũng theo tới, không thể không nói, người vợ này của lão Mã coi như không tệ.
Hai ngày Lão Mã nằm viện, vẫn luôn ở bên cạnh, chăm sóc rất cẩn thận
Trần Thương cười cười:
- Chào chị dâu
La Nhạc gật đầu cười một tiếng:
- Người vừa rồi đi ra là vợ của cậu à?
Trần Thương gật đầu:
- Đúng thế
La Nhạc mỉm cười nói chuyện phiếm với Trần Thương, cũng không để ý lão Mã đang kêu rên.
- Thật sự là xứng đôi
Lão Mã không phục, xoa mông:
- Xứng chỗ nào chứ, Trần Thương...
Khi Lão Mã muốn chửi bới Trần Thương, La Nhạc trực tiếp nói:
- Nếu như em quen biết Trần Thương sớm một chút, em tình nguyện chờ cậu ấy vài chục năm.
- Anh mau nhìn Tiểu Trần người ta đẹp trai thế kia, lại có bản lĩnh, còn rất đẹp trai
- Còn anh ấy à, lão Mã, anh có thời gian rảnh thì nên học hỏi Trần Thương nhiều một chút
- Quên đi, không học được! Cuộc sống mà
Lão Mã thật muốn khóc
Giờ khắc này, ông ta tình nguyện không cần tổ tiên truyền thừa cho mình mấy bộ tứ hợp viện, mấy thứ đồ cổ cất giữ gì đó, mọi thứ đều không cần
...
...