Nhiều lần nói là bản thân không cần 200 vạn này, tự buộc bản thân mình phải giả vờ cao như vậy, hiển nhiên sẽ không thể nào không thành công.
Thế nhưng... Anh ta thực sự không cam tâm.
Dù sao thì Howard đã liên lạc một thời gian ngắn với mấy người bọn họ.
Vốn tưởng là một con cá to béo. Nhưng hiện tại nhìn như sắp câu lên được, lại đột nhiên trượt mất! Chuyện này sao có thể chứ? Hơn nữa, bọn họ làm nghề này, nhìn thấy một con cá là có thể thu vào rất nhiều tiền.
Howard này muốn mở công ty gì đó, sau đó xét duyệt, văn kiện, quy trình gì đó cả một đống việc, hiện tại đột nhiên, người này lại không cần, sao có thể vui mừng?
Lại nói! Chuyện quan trọng nhất là bọn họ đã hứa với Chủ nhiệm Tiêu một số chuyện. Bây giờ, chuyện đã hứa cũng không làm được rồi...Đây mới là quan trọng nhất
Như vậy thì khó rồi
Sài Cao Bình chỉ nhàn nhạt cười:
- Ừm, quyền lựa chọn là ở anh, nhưng... Cơ hội không có nhiều, anh không nên bỏ lỡ.
- Hơn nữa, tôi còn có thể giúp anh với Chủ nhiệm Tiêu ngồi xuống gặp mặt nói chuyện
Howard cố gắng nén cám dỗ trong lòng xuống, còn phải nói một câu cám ơn khách sáo.
Sau khi Sài Cao Bình cúp điện thoại, im lặng một hồi không nói gì.
...
...
Buổi tối, Trần Thương lái xe mang theo Howard đến một câu lạc bộ tư nhân.
Dọc đường đi, Howard liên tục hỏi Trần Thương chuyện liên quan đến Chủ nhiệm Tiêu.
Trần Thương cũng không nói nhiều.
Những cuộc gặp mặt này chỉ tổ chức ở một khu biệt thự cấp cao, bên trong có mấy đầu bếp cấp Michelin, có người pha rượu, thậm chí còn có vũ công biểu diễn.
Trần Thương mang theo Howard thật sự có hơi nổi bật, vào đây không cần thiệp mời, nhưng cần phải xác định thân phận.
Sau khi Trần Thương đi lên, nhìn thấy gian phòng bên trong đã có người.
Trần Thương tiến đến liền nhìn thấy người quen, chính là Sài Cao Bình
Ba người liếc mắt nhìn nhau, xấu hổ không nói được
Sài Cao Bình nhất thời nhíu mày, đây là có người cướp cá của mình sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn có chút không vui, sao có thể không tuân thủ quy củ như vậy?
Trong lúc nhất thời, Sài Cao Bình cũng không cho hai người sắc mặt tốt, đứng dậy rời đi. Trần Thương thấy thế, không nhịn được cười cười, mà Howard thì có chút bận tâm, nhỏ giọng nói với Trần Thương:
- Như vậy... Anh ta sẽ không đi nói xấu tôi với Chủ nhiệm Tiêu chứ?
Trần Thương cười cười:
- Được rồi, không cần suy nghĩ lung tung, lát nữa tôi đưa anh đi gặp mặt Chủ nhiệm Tiêu.
Howard nhìn sang Sài Cao Bình:
- Anh đừng khoác lác nha
- Nếu không thì tôi đi tìm Sài Cao Bình.
Trần Thương cười lạnh một tiếng.
Những loại người thế này tụ hội lại với nhau, bản lĩnh có thể lớn đến mức nào?
Mà Trần Thương cũng đã nhìn ra, nếu như thủ đô có một đám “Trang gia”, thì Sài Cao Bình này có thể có mấy phần bản lĩnh, nhưng chắc chắn sẽ không phải bàn tay lớn, còn rất xa mới được gọi là nhân vật lớn.
Người trong hội trường không nhiều cũng không ít, khoảng mười mấy người ngồi đủ một bàn lớn. Mọi người hình như đều quen nhau, chào hỏi rất sôi nổi. Mà hình như Sài Cao Bình xã giao rất rộng, mọi người dồn dập đi lên chào hỏi.
So sánh ra, Trần Thương với Howard nhìn như là 2 cô nhi vậy. Chẳng qua, bây giờ còn chưa phải sân khấu chính, bởi vì nhân vật quan trọng nhất còn chưa tới.
Hai người Trần Thương và Howard đứng ở chỗ kia, mọi người cũng không chủ động đi lên bắt chuyện.
Không bao lâu sau nhân viên phục vụ dẫn theo hai người đi đến. Không phải ai khác, chính là Tào Ngu và Tiêu Nhuận Phương. Hai người này vừa đến, trong nháy mắt hiện trường lập tức náo nhiệt lên, mọi người nhao nhao đứng dậy đón chào.
Nhưng vào lúc này, Tào Ngu và Tiêu Nhuận Phương sau khi lên tiếng chào hỏi mọi người, nhìn thấy Trần Thương liền đi thẳng tới chỗ anh.
- Giáo sư Trần, anh tới rồi
Tào Ngu vừa cười vỗ bả vai Trần Thương, rất là thân thiết.
Trần Thương cười cười tỏ ý đáp lại.
Tiêu Nhuận Phương khẽ gật đầu:
- Vị này là bạn của anh?
Trần Thương gật đầu:
- Đúng rồi, Chủ nhiệm Tiêu, đây là tổng giám đốc của Công ty Akers, Howard.
Lúc này, Howard trợn tròn mắt! Anh ấy không nghĩ tới... Nằm mơ anh ấy cũng không nghĩ tới. Nhân vật lớn như Chủ nhiệm Tiêu sẽ chủ động chào hỏi mình.
Trong lúc nhất thời, mắt anh ấy trợn tròn lên, mà hiện tại, Sài Cao Bình ngốc luôn rồi.
Anh giật mình nhìn cảnh tượng này, không kịp phản ứng. Xảy ra chuyện gì vậy? Người thanh niên đi chung với Howard rốt cuộc là ai?
Là công tử nhà nào? Chẳng lẽ là mình nhìn lầm? Nghĩ tới đây, trái tim của Sài Cao Bình đập mạnh một hồi.
Lúc này, những người xung quanh cũng nhao nhao tò mò nhìn về phía Trần Thương.
...
Trong lúc nhất thời, Howard vội vàng cầm tay Tiêu Nhuận Phương.
- Chủ nhiệm Tiêu, xin chào, xin chào! Tôi là Howard, rất hân hạnh được biết cô
Mặc dù Howard rất xúc động, nhưng dù gì cũng là ông chủ lớn, cũng không đến nỗi quá nhiệt tình hoặc quá khích. Nhưng những người xung quanh rất tò mò nhìn hai người.
Đặc biệt là Sài Cao Bình
Sau khi Tào Ngu chào hỏi mọi người xong liền ngồi xuống, cười nhìn mọi người ở đây, nói:
- Không phải hôm nay tôi nói sẽ giới thiệu cho mọi người một người bạn sao?
- Chính là vị này, giáo sư Trần, Trần Thương
- Tôi tin rằng mọi người đều đã nghe qua cái tên này rồi?
Tào Ngu vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức nhỏ giọng bàn luận.
- Đây chính là Trần Thương à?
Mọi người dồn dập đứng dậy chào hỏi:
- Giáo sư Trần, nghe danh đã lâu
Một người đàn ông trung niên chủ động đứng dậy chào hỏi.
- Tôi còn tưởng rằng lão Tào hôm nay nói đùa, không nghĩ lại là thật
- Đúng, thật đúng là mời được giáo sư Trần tới
Mọi người lần lượt vừa cười vừa nói.
Bọn họ vừa nói như thế, Trần Thương mới ý thức được, buổi gặp hôm nay xem ra đẳng cấp đều không hề thấp.
Không sai
Ở đây hôm nay có 10 người, trong đó có sáu người là Viện Sĩ, có lẽ bạn sẽ cảm thấy Viện Sĩ không tính là gì.
Thế nhưng! Viện Sĩ được hưởng đãi ngộ cấp Phó Bộ.
Hơn nữa, làm Viện Sĩ có kinh nghiệm có thể làm đến bảy tám mươi, thậm chí là chín mươi tuổi, cũng không phải chuyện lạ.
Làm Viện Sĩ quan trọng nhất không phải chỉ có cái danh này, mà còn bao gồm những thành tựu mà cả đời người này cố gắng phấn đấu trong ngành.
Đây cũng là điều quan trọng nhất! Rất nhiều người quen biết Tào Ngu đã nhiều năm, đùa giỡn một chút là chuyện rất bình thường.
Mà giờ phút này, Sài Cao Bình lập tức trợn tròn mắt, vỗ trán một cái.
Người này chính là Trần Thương! Sài Cao Bình không nhịn được đỏ mặt. Bản thân mình mà lại muốn lấy vé vào cửa của anh ấy?
Làm người mô giới trong cái vòng này, anh ta vẫn tương đối nhạy cảm với các loại tin tức. Mà khoảng thời gian trước, Trần Thương còn nhấc lên một gợn sóng nhỏ, khiến cho rất nhiều nhân sĩ có lòng chú ý tới.
Thái độ của Tiêu Nhuận Phương đối với Trần Thương còn phải nói sao? Hoàn toàn là ra sức lôi kéo
Lúc này, Sài Cao Bình còn nghe nói, Chủ nhiệm Tiêu được lãnh đạo bên trên khen ngợi, vì sự nghiệp y học trong nước phát triển mạnh mẽ. Mà tất cả dĩ nhiên không thể thiếu sự giúp đỡ của Trần thương. Người sáng suốt liếc mắt một cái đã có thể thấy được vấn đề.
- Giáo sư Trần, sớm đã muốn làm quen, tôi là Viện trưởng Học viện kĩ thuật và Thông tin điện tử Khoa học của trường Thanh Hoa, Thọ Vĩ Tường