Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 147 - Chương 147: Một Lão Đầu Kiêu Ngạo

Khi bac si mo hack full
Chương 147: Một Lão Đầu Kiêu Ngạo
 

Gọi ba món đồ ăn, hai người một người ăn ba bát cơm, quả thực có chút đói bụng.

Ngoại khoa là cũng không hẳn là việc cần kỹ thuật, mà là việc rất tốn thể lực, không có một thể lực tốt, căn bản không chịu đựng nổi.

Cơm nước no nê, Trần Thương hỏi: "Hôm nay ta đã cho ngươi xem thuật thức cải tiến của phẫu thuật nội soi cắt bỏ túi mật, ngươi nhìn ra manh mối nào không?"

Vương Dũng nhẹ gật đầu: "Có, rất không bình thường, ta cảm thấy ý nghĩ này rất sáng tạo, cái này gọi là thuật thức cải tiến phẫu thuật nội soi cắt bỏ túi mật hả? Chính ngươi cải tiến?"

Trần Thương mặt dạn mày dày, nhẹ gật đầu: "Đúng thế."

Vương Dũng giơ ngón tay cái lên: "Thương nhi, ta thật phục ngươi, quá ngưu bức."

"Đầu của ngươi trời sinh đã khác với chúng ta, những cái trong đầu ngươi đều rất đáng gờm!"

"Lúc ấy, ta nhìn ra có chút không giống, sau khi cẩn thận suy nghĩ kỹ lại mới chính thức hiểu ý tứ trong đó, sau khi tinh tế hồi tưởng lại, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý!"

Trần Thương cười, nghiêm túc nói: "ừm, ngươi cố gắng nghiên cứu thuật thức này, ta cảm thấy rất có giá trị, hôm nay ngươi đã copy video đúng không, sau này về nhà xem nhiều một chút, chủ yếu chính là mấy chi tiết nhỏ, ngươi nghiên cứu kỹ một chút, cái đầu tiên chính là..."

Hai người cầm đũa làm dụng cụ bắt đầu huơ tay, một bữa cơm ăn đến hai giờ mới xong.

"Ta không cho ngươi đến, ngươi nhất định phải đến!"

"Ta không đến, ngươi làm sao bây giờ?"

----

Cấp cứu cũng có lão bạn bè, Vương đại gia chống quải trượng đi vào cửa lớn phòng cấp cứu, Tiểu Lâm cười nói: "Đại gia, ngài đã tới!"

Vương đại gia cười ha ha: "Đến rồi đến rồi."

Y tá trưởng tự mình lên đi đỡ tay: "Vương đại gia, hôm nay chỗ đó không thoải mái hả?"

Vương đại gia còn chưa kịp nói chuyện, đã liên tục ho khan ngắt lời hắn, nửa ngày mới thở ra một hơi, Điền Hương Lan vội vàng lại đập lưng, xoa ngực.

Lúc này, lão mới thở phào.

Vương đại gia thở dài, cười nói: "Ta tối hôm qua ho khan ho rất nhiều, ho đến nỗi tim không thoải mái, cho nên mới sáng sớm đã tới đây, lấy số thứ tự."

Lúc này mới hơn bảy giờ sáng, cấp cứu còn chưa thay ca, ca đêm lão Trần còn đang bận rộn, ca ngày còn không đến, mà Trần Thương thì tới bệnh viện sớm đã thành thói quen.

Mới vừa vào cửa nhìn thấy Vương đại gia, lên tiếng chào, hỏi một tiếng buổi sáng tốt lành.

Cho dù là tại bệnh viện, cũng biết Vương đại gia là bệnh nhân, thế nhưng cũng không thể gặp mặt chào hỏi một câu: "Không thoải mái sao?"

Vương đại gia nhìn thấy Trần Thương, cũng cười: "Tiểu Trần, tới sớm như vậy."

Lúc này, Trần Thương nghiêm túc nhìn Vương đại gia, khẽ nhíu mày.

Hôm nay khí sắc Vương đại gia không tốt lắm a?

Chẳng lẽ bệnh tái phát?

"Vương đại gia, ngài không thoải mái chỗ nào? Bệnh tái phát sao?"

Vương đại gia tên là Vương Mão Căn, là một lão đầu kiêu ngạo bướng bỉnh, ở trong ký túc xá của một nhà máy cách Tỉnh Nhị Viện không xa, lúc tuổi còn trẻ làm lãnh đạo, biết ăn nói, già cũng không chịu ngồi yên, nhưng khi tuổi trẻ làm lãnh đạo, hút thuốc quá nhiều, dẫn đến một bên phổi bị tắc nghẽn mãn tính.

Như Vương đại gia nói chính là: "Làm lãnh đạo một đời, cả người đầy tật xấu!"

Vương đại gia rất thích cười, cho dù là ngã bệnh, trên mặt đầy nếp nhăn nhưng luôn mang theo nụ cười.

Nói thật, Trần Thương rất bội phục người này, mỗi lần nhìn thấy lão thời điểm, đều mặc trên người một áo sơ mi trắng, một quần tây đen kết hợp với áo vét, một đôi giày da màu nâu, sạch sẽ, thể diện.

Người này là khách quen của cấp cứu, lúc trước khi Trần Thương vừa đến Tỉnh Nhị Viện còn phải gặp lão để hỏi đường.

Một chớp mắt đã qua hai năm, cứ mỗi một khoảng thời gian thì lão tới một lần, nếu không phải mua thuốc cho mình, thì mua thuốc cho con.

Sở dĩ đến khoa cấp cứu, là bởi vì mỗi lần lão đến mua thuốc đều là nửa đêm, những phòng khám bệnh khác đều không còn làm việc.

Ông lão còn chưa kịp nói chuyện, lại bắt đầu khụ khụ khụ, sau đó lão bắt đầu thở.

"Hô... Hô... Hô..."

Lão liều mạng hô hấp, sắc mặt hơi tái xanh, hô hấp có chút khó khăn

Trần Thương biến sắc: "Tiểu Lâm, đưa đến phòng quan sát, thở oxi."

Vương đại gia là người bệnh cũ, trên cơ bản mỗi lần tới đều như vậy, bệnh lịch của lão Trần Thương đều có thể học thuộc.

Thậm chí Vương đại gia chữa bệnh đều là chữ viết của Trần Thương, hai năm này, Vương đại gia đổi hai bản mới.

Bệnh rất rõ ràng: Bệnh phổi tắc nghẽn mãn tính, còn có bệnh tim phổi...

Đây đối với một ông lão hơn tám mươi tuổi mà nói, mỗi một lần phát tác đều mang ý nghĩa bệnh lại một lần nữa tăng thêm.

Trần Thương thậm chí có chút lo lắng, vị này đại gia thể diện còn có thể đến mấy lần?

Tiểu Lâm theo thói quen đo biểu đồ nhịp tim cho đại gia, đo huyết áp, cộng thêm một bảng độ bão hòa oxi trong máu.

Đây đều miễn phí...

"Bác sĩ Trần, độ bão hòa oxi trong máu chỉ có 80..." Tiểu Lâm lo lắng nhìn thoáng qua Vương đại gia, nhỏ giọng nói.

Trần Thương gật đầu, thật ra không cần đo hắn cũng biết.

Độ bão hòa oxi trong máu quá thấp, người bệnh đã nại thụ, nếu đổi một người đã sớm xuất hiện triệu chứng, thế nhưng lão vẫn nằm trên dường bệnh mang mặt nạ dưỡng khí cười tủm tỉm nhìn hắn.

Trần Thương có chút tiếc hận...

Mỗi lần Vương đại gia tới đều làm cho hắn rất lo lắng.

Đây là bệnh nhân duy nhất mà chủ quản tài chính, y tá trưởng Điền Hương Lan mắt nhắm mắt mở cho qua, mặc cho hắn thở oxi, hay đo điện tim... Đều miễn phí.

Chỉ cần khoa cấp cứu có thể hơi trợ cấp một chút, Điền Hương Lan cũng sẽ không nói cái gì.

Cái gọi là bệnh lâu thành lương y, Vương đại gia gỡ mặt nã dưỡng khí xuống, tự tin nói: "Bác sĩ tiểu Trần... Kiểm tra huyết áp trong động mạch đi, phân tích huyết khí một chút, những cái khác đều không cần kiểm tra."

Trần Thương gật đầu cười nói, không khuyên giải quá nhiều, bởi vì hắn biết giờ có khuyên giải cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Lão đầu nhìn như thể diện kiêu ngạo, thật ra gánh nặng trên vai cũng không nhẹ.

Lương hưu nhìn như rất nhiều nhưng hoàn toàn không đủ để duy trì sinh hoạt.

Chi phí trở thành cản trở lớn nhất của lão.

Dựa theo quá trình, Trần Thương cầm bản chữa bệnh đi đến bên người Vương đại gia: "Đại gia, bệnh của ngài thế nào chắc ngài cũng biết chứ, ta đã liên tục nói cho ngài nguy hiểm trong đó, có thể bị sốc... Thậm chí hôn mê, tử vong, tại sao ngài cứ từ chối ký tên kiểm tra chứ?"

Vương đại gia cười, cầm lấy cây biét, run rẩy vừa viết vừa nói: "Ta ký nửa đời người, không nghĩ tới già cũng khó thoát vận mệnh này, ha ha..."

Người chung phòng bệnh cùng y tá cũng nhịn không được cười.

Thật sự là một lão đầu khôi hài.

Cũng là một lão đầu kiêu ngạo.

Bình Luận (0)
Comment