Cũng lúc này, tin tức máy bay trì hoãn cất cánh trong vòng một giờ bỗng được loa truyền ra, lập tức làm cho tất cả mọi người vang lên tiếng oán hận
Nhưng ngay sau đó, bên trong loa truyền ra:
- Chuyến bay lần này là chuyến bay miễn phí, giá vé của tất cả hành khách sẽ được hoàn trả, kính mong quý quý khách ổn định chỗ ngồi, thông cảm cho hãng hàng không chúng tôi
Một hồi âm thanh truyền đến, mọi người nhất thời bắt đầu vui vẻ trở lại
Vì vé máy bay từ New York đến thủ đô Bắc Kinh cũng không rẻ
Vậy mà công ty hàng không này không tính phí sao?
Bởi vì biết rằng máy bay muộn chút là chuyện thường, chút chuyện này tính là gì, lập tức mọi người cũng không còn oán hận
Vào lúc này, mấy tiếp viên hàng không đi tới khoang thương gia, nói với Trần Thương:
- Chào anh, xin hỏi anh có phải là giáo sư Trần Thương không?
Trần Thương thẫn thờ gật đầu:
- Đúng, chính là tôi
Lúc này, đối phương mới biểu lộ rõ ý đồ.
Trần Thương vội vàng mở điện thoại, kết nối với Sabrina xác nhận chuyện này.
...
Sabrina nhìn thấy Trần Thương gọi đến, lập tức vui mừng:
- Giáo sư Trần
Trần Thương gật đầu, tò mò hỏi:
- Hội trưởng Sabrina, xin hỏi... có chuyện gì sao?
Sabrina đơn giản giải thích một câu:
- Có một đứa bé, một tuổi rưỡi, tim bị dị dạng bẩm sinh, thuộc hội chứng đặc biệt của Tứ chứng Fallot, tình trạng bây giờ khá là tồi tệ, chúng tôi cần sự trợ giúp của cậu
Bên này, Reeves Curt cũng nhận điện thoại, nói với Trần Thương:
- Giáo sư Trần, tôi là cha của đứa bé, Reeves, tôi mong rằng anh có thể cứu lấy con của tôi, nếu như anh có thể cứu lấy con của tôi, tôi có thể chi trả 2000 vạn...
Lời còn chưa dứt, lão Curt và Sabrina nhìn Reeves một cái, Reevea lập tức nghẹn lời.
Đúng vậy
Ngay cả hội trưởng Sabrina cũng tự nhận rằng bản thân không bằng bác sĩ Trần, bản thân nói tiền như thế liệu có phải rất có sắc thái vũ nhục hay không?
Vì thế, Reeves vội vàng đổi giọng nói:
- Nếu như anh có thể cứu con của tôi, thì anh chính là bạn bè thân cận nhất của gia tộc Curt tôi
Mà ngay khi Trần Thương nghe thấy 2000 vạn, cả người đã thả lỏng dây an toàn
Nhưng... khi nghe thấy đối phương thay đổi giọng, Trần Thương suýt chút nữa đã buộc lên lại.
Ai cần tình hữu nghị của anh chứ?
Thứ tôi cần đó chính là tiền mặt...
Anh hãy sắp xếp lại những thứ anh vừa nói, tôi sẽ suy nghĩ đến việc xuống máy bay
Reeves thấy Trần Thương trầm mặc, cho rằng bản thân đã phạm sai lầm:
- Giáo sư Trần, xin nhờ, hãy nhanh chóng cứu con của tôi, tôi không nên dùng tiền để làm nhục anh
Trần Thương thở dài, đứa nhỏ này... sao lại không biết sai mà sửa chứ? Ngược lại, sai càng thêm sai
Chủ nghĩa tư bản các người cũng lưu hành chuyện dùng tình hữu nghị để lung lay người khác sao?
Có điều, Trần Thương thở dài.
Reeves tiếp tục nói:
- Đương nhiên, tôi biết thời gian của anh rất quý trọng, cho nên, tôi nguyện ý bỏ ra 2000 vạn đô la để đền bù tổn thất cho anh
Trần Thương nghe xong, cố gắng kiềm chế lại rung động trong lòng, nhàn nhạt nói:
- Có tiền hay không không quan trọng, chủ yếu là đứa bé quan trọng, không vấn đề gì cả.
Nghe thấy giọng nói mây trôi nước chảy của giáo sư Trần, Reeves kích động lên, vội vàng nói:
- Anh đợi chút, 30 phút sau, trực thăng sẽ đến sân bay, tôi sẽ đến đón anh.
Trần Thương nhìn mười hai người khác trên máy bay:
- Ở đây tôi còn có bạn bè, 12 người.
Reeves liền vội vàng gật đầu:
- Tôi sẽ cử thêm một trực thăng đến
Trần Thương:...
Đúng thế
Đây mới chính là phương thức khoe của của nhà tư bản.
Nhưng... anh lại cùng tôi nói chuyện tình hữu nghị?
Nói thẳng là bao nhiêu tiền không được hay sao?
Sau khi cúp điện thoại, đám người Trần Thương được nhân viên hàng không dẫn rời khỏi sân bay.
- Sao thế? Giáo sư Trần?
Mọi người có chút không hiểu hỏi:
- Đi đâu vậy?
Trần Thương thở dài:
- Lần này ra ngoài, cũng chưa dẫn mọi người đi ăn đồ ngon, tôi rất hối hận, sau khi lên máy bay tôi đã suy nghĩ rất lâu, tôi cảm thấy ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng gì, dẫn mọi người đi sa đọa một chút vậy
Nếu như mọi người đều tin lời nói bậy bạ của Trần Thương, mới là lạ đó
- Thôi đi, tin anh mới là quỷ ấy
- Có phải anh vụng trộm chở hàng cấm hay không?
Chỉ có Lưu Toàn là thành thật nhất:
- Giáo sư Trần, không phải đêm ngày hôm trước, anh đặc biệt nói phục vụ không cần đưa tiền hay sao?
Trần Thương nhìn Lưu Toàn một cái thật sâu:
- Tiểu tử, đường đi của anh... hết rồi
Mọi người nhất thời cười lên.
Trần Thương cũng giải thích một chút:
- Có một người bệnh, cần phải phẫu thuật, đối phương một lát nữa sẽ đến đón tôi.
Đợi không bao lâu, đột nhiên có một chiếc trực thăng dừng lại ở bãi đáp phía trước.
Một người đàn ông vội vàng đi đến:
- Giáo sư Trần, xin chào, tôi là Reeves Curt, cảm ơn anh
Trần Thương cười cười:
- Chủ nhiệm Từ, chủ nhiệm Hà, cô Mạnh, chủ nhiệm Lý, các người hãy cùng tôi đi trước.
Trong lúc nói chuyện, mấy người lên máy bay.
Sau khi mọi người nhìn thấy trực thăng, lập tức trợn tròn mắt
Mẹ nó
Đây chắc chắn là một nhà giàu lắm tiền
Dùng trực thăng đến đón người, chuyện này cũng quá bá khí rồi?
Trần Thương đang muốn lên máy bay, chợt nhớ đến gì đó, lớn tiếng nói:
- Lưu Toàn, anh về nước trước đi
- Tiên sinh Reeves, hãy đưa người bạn này của tôi lên chiếc máy bay lúc đầu, làm phiền rồi
Lưu Toàn biến sắc:
- Thầy Trần! Không... Đại gia Trần, tôi sai rồi
Lúc này, một chiếc trực thăng khác đáp xuống, khuôn mặt của Trần Thương không cảm xúc, nói với mọi người:
- Đi thôi
Lưu Toàn nhìn hai chiếc trực thăng trên bầu trời bay càng lúc càng xa, khóc không ra nước mắt.
Bây giờ, anh ta đã hiểu được một câu.
Hóa ra, không chỉ có Mát-xcơ-va không tin nước mắt, New York mẹ nó cũng không tin nước mắt
Sau một lúc lâu, nhân viên của công ty hàng không mới an ủi nói:
- Xin chào tiên sinh Lưu, chúng tôi đã sắp xếp cho anh khoang hạng nhất, máy bay sắp cất cánh rồi.
Lưu Toàn gật đầu, làm động tác thống nhất quốc tế với bầu trời, sau đó bất đắc dĩ rời đi
....
....
Ước chừng hơn ba mươi phút sau, Trần Thương đưa theo bốn người vào trong bệnh viện, đi thẳng vào phòng phẫu thuật.
Mặc dù Reeves nhìn thấy Trần Thương còn trẻ tuổi, nhưng nhớ đến lời đánh giá của hội trưởng Sabrina đối với Trần Thương cũng tự nhiên không dám khinh thường.
Vừa đến bên ngoài phòng phẫu thuật, Trần Thương đã gặp người nhà của Reeves.
Ông Curt nhìn thấy Trần Thương, bắt tay:
- Giáo sư Trần, cảm ơn! Cậu là... hy vọng của cả nhà chúng tôi.
Trần Thương nhẹ gật đầu:
- Đi thôi, đến phòng phẫu thuật, xem người bệnh.
Nói thật, Trần Thương cũng không nắm chắc.
Nếu đó chỉ là tứ chứng Fallot đơn giản, thì Trần Thương có một chút nắm chắc.
Nhưng... Nếu người bệnh chỉ đơn giản như vậy, thì cũng sẽ không làm lớn chuyện như vậy.
Sau khi thay áo phẫu thuật, đám người Trần Thương tiến vào bên trong phòng phẫu thuật.
Phòng phẫu thuật này là phòng phẫu thuật tốt nhất ở bệnh biện Presbyterian, bên trên là vách ngăn thủy tinh, theo phong cách phòng phẫu thuật hiện đại của nước Mỹ, đứng ở phía trên cũng có thể nhìn thấy ca phẫu thuật qua lớp thủy tinh xuyên thấu.
Gia đình lão Curt đứng ở phía trên, viện trưởng đi theo, mấy vị đổng sự của bệnh viện cũng lần lượt đến.