Trần Thương nhìn những công thức trên tường, trên cơ bản vô cùng phức tạp,
không hiểu, lập tức sửng sốt một chút.
- Thầy Chúc, tại sao thầy lại đi lên đây, hãy nghĩ ngơi cho thật khỏe.
Viện trưởng Tề thấy ông lão là vừa tức vừa cười.
Vào lúc này, ông lão cũng đã xoay người lại, nhìn thấy có nhiều người như vậy,
cười ha ha:
- Ha ha, tôi sợ tôi sẽ đi sớm, không kịp để lại thứ gì...
Một câu, để tất cả mọi người trầm lặng, không nói nên lời.
Trần Thương cũng nhìn ra bộ dáng của ông lão, ánh mắt thanh tịnh, đây không
giống như ánh mắt của người sống lâu năm, so với ảnh chụp đều dễ gần hơn, đặc
biệt là cười rất tươi, tạo cho người khác một cái thiện cảm
Có thể là, phía sau bờ mông bị khối u máu nhô lên, tựa như... Một con quái vật
quá đáng sợ, thậm chí, con mắt của Trần Thương có thể cảm nhận được cái bướu
thịt kia đang nhảy lên.
Tề Nam nhìn dáng vẻ của ông lão như thế, nhịn không được nói:
- Thầy Chúc, người sẽ không có chuyện gì.
Đang lúc nói chuyện, Tề Nam đã đỡ ông lão lên giường nằm sấp.
- Chúng tôi đã mời một chuyên gia đến đây, để người ta nhìn tình huống của
ông như thế nào.
Thầy Chúc gật đầu ha ha cười, tuy trên mặt ông nở nụ cười nhưng vẫn lộ ra tia
đau khổ, không tin rằng sẽ có phép màu.
Bướu thịt rất lớn, màu đỏ tươi, ẩn hiện mạch máu đều có thể nhìn thấy bằng mắt
thường.
Trần Thương nhìn thấy có chút khẩn trương
Ông lão vừa không thể nằm thẳng, cũng không thể đi lại, bởi vì lúc nào có thể
sẽ bị vỡ ra.
Hiện tại, ông ấy không có mặc quần, Tề Nam để mọi người đi ra bên ngoài trước,
trong phòng lúc này chỉ còn có Trần Thương, Tề Nam và Lưu Chí Chu.
Hai người bọn họ, một người là chủ nhiệm khoa ngoại mạch máu, một người là chủ
nhiệm Khoa ngoại Tim.
Ông ấy thấy thếm cười lắc đầu:
- Các ngươi thật là cổ hủ, tôi không thèm để ý những chuyện này, các ngươi
muốn làm gì tôi cũng không thèm để ý
- Bây giờ tôi còn sống, những người trẻ tuổi kia còn có thể có thêm chút kiến
thức.
- Giáo sư Trần thật là tuổi trẻ! Hãy cố gắng thật tốt, về sau... Vì tổ quốc
mà cống hiến hết sức mình.
Trần Thương chẳng biết tại sao, những lời bình thường này của ông ấy có lúc
rất buồn cười, thế nhưng hôm nay lại nghe có hương vị khác.
Vì tổ quốc mà cống hiến hết sức mình, anh đặt tay nhẹ nhàng lên để cảm nhận
cái nhịp đập của mạch máu.
Rất lâu đều không nói lời nào.
Khối u máu quá lớn, phạm vi liên lụy rất rộng.
Khi Lưu Chí Chu mang phim tới, Trần Phương phát hiện, bệnh tình hiện tại còn
khó hơn rất nhiều so với mình nghĩ
Khối u máu như một quả bóng rổ, bên ngoài bờ mông có thể nhìn thấy tất cả bộ
phận bên trong, nó đã lan đến bên trong, bao gồm xung quanh ruột, xung quanh
cơ quan sinh dục và các bộ phận trong ổ bụng.
Nhưng bên trong khối u máu vì mạch máu kết cấu hỗn loạn, máu chảy về phía sau
lại không thể chảy ra, càng để lâu càng nhiều, mỗi ngày đều có thể thấy khối
u máu càng lớn dần, bởi vì sức co dãn mặt ngoài da quá lớn như đang nhảy nhót.
Đột nhiên có một ngày các tế bào da sẽ vỡ ra giống như bóng hơi thổi bự quá sẽ
nổ, mỗi lần như vậy đều sẽ chảy rất nhiều máu.
Rời khỏi phòng bệnh, Trần Thương đi đến phòng họp, tiếp tục bắt đầu thảo luận
về cách trị liệu.
Kết quả là:
- Mức độ nguy hiểm của ca phẫu thuật này vô cùng lớn, phải làm cho tốt, phải
chuẩn bị tốt tinh thần sẽ thất bại
Khi nghĩ ngơi buổi trưa, Trần Thương, Tào Ngu, và Tề Nam cùng nhau ăn cơm.
Khi Trần Thương hỏi đến người nhà, Tào Ngu đột nhiên nói:
- Giáo sư Chúc cả một đời chưa cưới chưa lập gia đình, khi đó ông ấy biết
mình có khối u, liền bị người đời coi là quái thai.
- Cả một đời đều dâng hiến cho sự nghiệp khoa học, hiện tại là nhà khoa học
vật lý cấp cao nhất trong nước.
- Bởi vì cần phải giữ bí mật, người bên ngoài biết rõ không nhiều.
Sau khi Trần Thương nghe thấy, không nhịn được thở dài.
Ông ấy vì quốc gia phấn đấu cả một đời, tuổi già lẽ ra nên được quốc gia bảo
vệ.
Khi đang ăn cơm, điện thoại của Tào Ngu reo lên.
Sau khi cúp điện thoại, sau đó Tào Ngu liền nhìn Trần Thương nói:
- Giáo sư Chúc muốn một mình gặp cậu.
Trần Thương sững sờ:
- Gặp tôi?
...
Sau khi, anh đi vào gian phòng, ông ấy vẫn còn đứng, lần đầu tiên Trần Thương
với ông ấy gặp mặt cũng mới trôi qua không bao lâu.
Sau khi hai người đứng nhìn nhau một hồi, rồi mới nói chuyện phiếm, mà giáo sư
Chúc hình như có chút không quan tâm, sau một lúc lâu, đột nhiên nói:
- Giáo sư Trần... Tôi còn muốn sống thêm một năm.
Trần Thương sững sờ:
- Một năm?
Lão nhân nghiêm túc nhẹ gật đầu:
- Tôi... tôi vẫn chưa chuẩn bị xong cho cái chết của chính mình.
Khi nói đến từ chết, ông ấy nói một cách rất thản nhiên, như phần lớn người
khác chưa sẵn sàng chuẩn bị đối mặt với cái chết.
Ông ấy tiếp tục nói:
- Tôi còn có một vài thứ chưa giao cho quốc gia, một nghiên cứu cũng bước
vào giai đoạn cuối, sắp thành công.
Nói xong, giáo sư Chúc có chút đau đầu:
- Hãy cho tôi thời gian một năm, nhất định tôi sẽ thành công nghiên cứu.
- Tôi... Thật không muốn đi như thế
Nói nói, ông lão im lặng, không nói tiếp.
Ở trước mặt người khác, ông ấy vẫn luôn nở nụ cười vui vẻ cho mọi người thấy,
giờ khắc này vậy mà hai mắt đẫm lệ.
Điều ông ấy luyến tiếc duy nhất... Cuối cùng là muốn giao thành quả nghiên cứu
hiến dâng cho quốc gia
...
Trong đầu Trần Thương chợt nhớ tới một câu nói của một vĩ nhân.
Làm một người cao thượng, một người có đơn giản, một người có đạo đức, một
người không còn thú vị thấp kém, một người hữu ích đối với nhân dân.
Có lẽ ngày hôm nay, câu nói này bị rất nhiều người khịt mũi coi thường.
Nhưng Trần Thương lại nhìn thấy ông lão đang đứng trước mắt mình sống một cuộc
đời như vậy.
Có lẽ, ông ấy là người như vị cao nhân đó nói.
Rất đơn giản, rất thuần túy, rất cao thượng.
Vì rất khó để nói một người “Cao thượng”, cũng như hai chữ “Đơn giản” trong
thời đại này, đúng là khó có thể viết được.
Trong lúc nhất thời, Trần Thương không nhịn được có chút xúc động.
Sau một lúc lâu, giáo sư Chúc đã cầm tay anh.
- Giáo sư Trần, hãy tranh thủ giúp tôi, hãy tranh thủ thêm một năm là đủ rồi,
nhiều hơn nữa tôi cũng không cần, tôi không có yêu cầu xa vời như vậy, lại
nói... Già rồi... Vô dụng, sẽ trở thành gánh nặng cho người khác.
Nghe thấy những lời cầu khẩn của ông ấy, Trần Thương nắm chặt hai tay ông ấy
lại, cho dù là cách một lớp băng gạc cũng có thể cảm giác được sự ấm áp.
- Tôi hứa
Nghe thấy lời hứa Trần Thương, ông ấy đột nhiên nở nụ cười.
Anh bỗng hiểu rõ, ông ấy còn không sợ cái chết, còn có e ngại cái gì?
Buổi chiều đến, hội nghị chuẩn bệnh trong viện bắt đầu, bảy tám phòng ban,
mười mấy chủ nhiệm lại lần nữa bắt đầu thảo luận.
Muốn làm phẫu thuật cắt bỏ khối u máu cần nhiều khoa phối hợp với nhau.
Loại phẫu thuật loại bỏ khối u máu bên ngoài cơ thể, cũng không phải là việc
của mỗi mình khoa ngoại mạch máu, khoa ngoại chỉnh hình, khoa X-Quang, khoa
chỉnh hình... Là một ca bệnh khó xử lý cần nhiều khoa phối hợp lại với nhau.