Trong lúc nhất thời, Tề Nam há mồm như muốn nói cái gì, lại nửa ngày không nói được.
Không thể ngăn cản Trần Thương, cũng không biết anh ta có thể làm được hay không, Trần Thương đồng ý đứng ra, cũng dám đứng tại đây đồng ý mổ chính.
Có thể là... Bọn họ đây?
Những vị lão chủ nhiệm có thâm niên đã lâu khi nghe lời nói của Trần Thương, tất cả mọi người đều trầm mặc, thậm chí có chút đổ mặt.
Sau một lúc lâu, Lưu Chí Chu đứng dậy nói:
- Viện trưởng Tề, tôi tới đi, tôi làm cái này làm rất nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, năng lực ứng biến tình huống khẩn cấp cũng rất mạnh và nhanh chóng.
Nghe thấy lời này, các chủ nhiệm khác dồn dập nói.
- Tôi tới đi, chúng tôi là bác sĩ khoa ngoại chỉnh hình, tôi có thể phẫu thuật thay đổi khuôn mặt của một người còn dám làm, cái này không có là chuyện gì
- Viện trưởng Tề, tôi tới đi, tôi trẻ tuổi...
...
Xung quanh chủ nhiệm bọn họ vào lúc này dồn dập bắt đầu xung phong nhận việc.
Trong lúc nhất thời để Tề Nam có chút sững sờ.
Anh ta nhìn Trần Thương một cái, cúi đầu nhìn hai tay đang bị thương của anh ấy, lại liếc mắt nhìn mọi người, cười cười:
- Được rồi, chúng ta đều có thể làm được, để cho một người đang bị thương như cậu làm, xem không ra giống gì chứ?
Nói tới chỗ này, Tề Nam liên nhìn mọi người xung quanh nói:
- Tôi đến mổ chính, thế nhưng... Tất cả mọi người đến phòng mổ, tôi đoán chừng phẫu thuật tình huống bên trong khá là phức tạp, một mình tôi không thể xử lý được.
Sau khi nói xong, Tề Nam quay người nhìn Trần Thương một cái, lại nhìn tay anh ấy một chút, còn nói:
- Giáo sư Trần, cậu cũng tới chứ
Trần Thương nghe xong, không có từ chối, cũng không có tranh đoạt.
Nói thật, cuộc phẫu thuật lần này khẳng định không đơn giản như tưởng tượng, khó hơn gấp bội, có viện trưởng Tề đảm nhận vai trò này, ngược lại thích hợp vô cùng.
Thế nhưng... Mấu chốt nhất là, một đài phẫu thuật, tuyệt đối không phải cần một bác sĩ mổ chính
Mỗi một cái phân đoạn đều cần thay người tiến hành, đây mới là điều quan trọng nhất.
Sau khi bàn giao một phen, mọi người cùng nhau đi vào phòng mổ.
Tiêu Nhuận Phương đi theo mọi người cùng đi.
- Chủ nhiệm Tiêu, giáo sư Chúc tên gọi là gì?
Tiêu Nhuận Phương sững sờ, nói câu:
- Tên ông ấy là Chúc Hạ Kháp.
Trần Thương ồ một tiếng, kỳ thật anh ấy chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng Tiêu Nhuận Phương nói:
- Ông ấy và giáo sư Lâm làm chung một đơn vị.
Nghe thấy giáo sư Lâm, về sau Trần Thương lập tức sửng sốt
- Chủ nhiệm Tiêu nói là Mã Lan?
Tiêu Nhuận Phương nhẹ gật đầu.
Trần Thương nhịn không được nổi lòng tôn kính.
La Bố Bạc, Mã Lan, Gobi
(La Bố Bạc là tên hồ bên trung quốc, nơi thử nghiệm thành công quả bom nguyên tử đầu tiên của nước này
Mã Lan là căn cứ thử hạt nhân của Trung quốc, nằm ở Ushtala, Tân Cương
Gobi là một vùng hoang mạc lớn tại châu Á. Trải rộng trên một phần khu vực Bắc-Tây Bắc Trung Quốc và Nam Mông Cổ)
Những người làm ở những đơn vị này, nhất định cả một đời mai danh ẩn tích.
Tiêu Nhuận Phương tiếp tục nói:
- Mặc dù giáo sư Chúc không có những thành tích hoặc danh dự cao, nhưng... Ông ta vì tổ quốc đã làm việc ở La Bố Bạc 52 năm, tham dự toàn bộ nhiệm vụ 45 lần thử nghiệm vũ khí hạt nhân
- Ông ta là thành viên đoàn đội của giáo sư Lâm.
- Nếu như không phải do giáo sư Lâm cưỡng chế, ông ta sẽ không trở lại khám bệnh.
Trong lòng của Trần Thương lập tức dâng lên sự tôn kính.
Đám người kia, theo giáo sư Lâm đến gặp giáo sư Chúc, Trần Thương nhìn thấy một nhóm người nhân viên kỹ thuật khoa học quốc phòng vĩ đại.
Trần Thương nhớ tới một câu nói của giáo sư Lâm:
- Tôi làm thí nghiệm vũ khí hạt nhân, một không sợ khổ, hai không sợ chết, hiện tại cần nhất chính là thời gian
Lúc ấy, giáo sư Lâm cũng đang mắc một căn bệnh khá là nghiêm trọng, nhưng vẫn kiên quyêt làm việc, đúng lúc chạy thẳng đúng một tuyến đến bệnh viện
Mã Lan là một sa mạc lớn đầy khói lửa, biển cát mênh mông, thoáng như bầu trời
“Anh hùng mai danh ẩn tích năm mươi năm.
Kiếm hà gió gấp mây mảnh rộng
Tướng quân kim giáp đêm không thoát
Chiến sĩ tự do chiến sĩ cáo từ, bọn họ vĩnh viễn sẽ không ngã xuống.”
(Đây là một bài thơ thời Đường của TQ, trực tiếp viết về quân sự và chiến tranh, sự nguy hiểm của chiến tranh và sự khắc nghiệt của khí hậu, phản ánh uy tín và chí khí cao của quân Đường thề lên đường trường chinh, đồng thời thể hiện sự kiên trì và tinh thần anh dũng của quân sĩ của toàn quân. Ý tác giả mượn lời thơ để miêu tả tinh thần vì nước vì dân của nhân vật giáo sư Chúc.)
Trần Thương nhìn bảng công thức biểu thị trong gian phòng, trong lòng thật sự tràn đầy khí lực, quyết tâm chiến đấu tới cùng.
Cái này một nhóm nhà khoa học, cho dù là trước khi chết, rất quyến luyến khả năng chính là mình làm việc
Nói đến đây, Tiêu Nhuận Phương nhìn Trần Thương:
- Vì lẽ đó, nhất định chúng ta phải cứu sống giáo sư Chúc, tổ quốc chính là thân nhân duy nhất của ông ấy, không thể để cho tổ quốc rét lạnh thân nhân...
Trần Thương dứt khoát gật đầu.
...
...
Bên trong phòng mổ, tất cả mọi người đều đã mặc áo phẫu thuật.
Trần Thương căn bản không có cách nào rửa tay, cũng đứng ở một bên, nhìn mọi người phẫu thuật.
Bên trong phòng phẫu thuật, luôn luôn cân nhắc khối u máu có thể vỡ bất cứ lúc nào, chuyên môn y tá trưởng vì thế đã chuẩn bị một cái nệm có cái rãnh lớn để phẫu thuật, để khối u máu đặt rãnh bên trong.
Phẫu thuật còn chưa bắt đầu, mọi người thảo luận một lần cuối cùng.
Hai mươi phút về sau, y tá đã đã hoàn thành xong công tác chuẩn bị.
Sau đó, dựa theo kế hoạch ban đầu là người bệnh nằm nghiêng vị tiến hành phẫu thuật, như vậy ưu điểm là có thể đồng thời hai bên thao tác thuận tiện.
Làm bờ mông bắp thịt bị cắt mở sau đó, vào lúc này, Tề Nam nhịn không được thở dài, bởi vì anh ta phát hiện, cái khối u máu này thật sự quá phức tạp
Mạch máu đan chéo ở giữa thậm chí dây dưa trong ổ bụng mạch máu lớn, mà còn hình thành tuần hoàn.
Nói cách khác, một khi buộc ga-rô vào khối u máu, chắc chắn sẽ ảnh hưởng trong ổ bụng cung cấp máu, thậm chí đưa tới hoại tử cơ quan ổ bụng
Ngay cả động mạch thận, động mạch chậu đều rất nguy hiểm, có khả năng uy hiếp đến bộ phận sinh dục, khẳng định là không thể tiến hành buộc ga-rô
Lúc này, con mắt Trần Thương nhìn chằm chằm ổ bụng, liên tục bắt đầu tự hỏi cách đối phó..
Cùng lúc đó, Tề Nam tiếp tục thâm nhập sâu vào bên trong.
Đến khu vực xương chậu, mà còn cùng lúc đó, đột nhiên sắc mặt của bác sĩ khoa chỉnh hình biến sắc
- Không được, cái khối u máu này có độ sâu cùng dây thần kinh là bằng nhau, khi phẫu thuật nếu như bị tổn thương đến dây thân kinh, chân sẽ đi cà nhắc
Kèm theo không ngừng xâm nhập, một tin tức xấu lại tiếp tục xuất hiện.
Không có một tin tức tốt.
Phẫu thuật còn chưa bắt đầu, lại lần nữa lâm vào một cái tình cảnh tiến thối lưỡng nan.
Mọi người thấy cái khối u máu này phức tạp, giống như nó với thân thể tạo thành một cái chỉnh thể, trở thành trạng thái không thể thiếu một thứ.
Mọi người thảo luận một phen sau đó, lại lần nữa đi ra mấy phương án