Nhưng hôm nay khi nhìn thấy cảnh tượng Trần Thương một tay cầm kẹp, một tay dùng dao, Tề Nam lại im lặng
Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy người có thể thao tác như thế.
Thật là rất chấn kinh
Lúc này, Trần Thương thì càng ‘chơi’ càng vui vẻ
Khi vừa bắt đầu, anh không có phát hiện bản thân đang cố gắng như thế nào
Nhưng khi Trần Thường phát hiện hai cánh tay của mình có thể phân biệt khống chế, hiện tại, anh đã sắp vui mừng quá độ.
Tay trái của bản thân có thể dùng linh hoạt giống như tay phải.
Tiếp đó... Dưới một lòng dốc sức, Trần Thương phát hiện bản thân không phải một người
Đúng, là hai người, chuẩn xác nói là hai nhận thức khác nhau.
Hai nhận thức này có thể giúp anhđiều khiển thuần thục hai cánh tay.
Trong lúc nhất thời, Trần Thương càng làm càng vui vẻ, cũng càng ngày càng thuần thục
Nói thật, Trần Thương phát hiện,【 nhất tâm nhị ý 】này quả thực chính là chuẩn bị cho mình.
Hai cánh tay đồng thời linh hoạt, hiện tại có thể thao tác cùng một lúc.
Trần Thương cảm thấy, mình có thể đảm nhiệm công việc của hai người
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, anh chợt phát hiện khối u máu đã được cắt bỏ, nhìn nó, lập tức sửng sốt một chút
- Hả? Đã xong? Làm sao nhanh như vậy?
Mọi người xung quanh nhìn Trần Thương giống như nhìn quái vật.
Lúc này trên người anh đã dính đầy máu
Thấm thoát bốn giờ đã trôi qua, Trần Thương... Vậy mà không có cảm giác?
Còn cảm thấy rất nhanh?
Anh ấy không phải là con người
Mọi người xung quanh nhìn chằm chằm Trần Thương, trừng to mắt có chút ngây người
Lúc này, đừng nói áo phẫu thuật, áo xanh bên trong của Trần Thương đều bị nhuộm máu đỏ
Ngoại trừ khuôn mặt không dính máu, toàn bộ trên thân tràn đầy máu tươi, nếu nhìn từ xa rất giống một người máu
Đây mới thực sự giống với câu chiến đấu đẫm máu
Hiện tại bên trong phòng mổ, mọi người vô cùng an tĩnh.
Ngẫu nhiên có thể nghe thấy âm thanh máu rơi từ trên mặt và trên người Trần Thương xuống đất.
Tiểu hộ sĩ xung quanh nhìn Trần Thương, có chút ngây người.
Cơ bản, trên toàn thân một người đàn ông đều là máu không nhất định là vì giết người, cũng có thể vì cứu người mà dính phải
Nhìn thấy một màn đánh vào thị giác như vậy thật sự khiến mọi người rất rung động
Nếu như lúc này có ống kính, chụp một tấm ảnh không biết sẽ leo lên bảng xếp hạng của bao nhiêu trang bìa tạp chí
...
Chính Trần Thương cũng không nghĩ tới anh thực hiện quá hăng say đến nỗi không hay biết cuộc phẫu thuật đã tiến hành gần bốn giờ
Trong vòng bốn tiếng, anh có thể nói là ngoại trừ hai tay đang không ngừng phẫu thuật, thì cả người không nhúc nhích
Vào lúc này, mọi người mới nhớ tới, vị giáo sư trước mắt cũng là một bệnh nhân nha
Bây giờ, hai tay của Trần Thương vẫn chưa khỏi hẳn
Trong lúc nhất thời, mọi người có chút lo lắng đến tay của anh
Vừa lo lắng tay Trần Thương có thể chống chọi nổi hay không?
Dù sao đã tiến hành phẫu thuật gần bốn giờ với yêu cầu độ chính xác cao từng chi tiết nhỏ, tay anh ấy còn có thể tiếp tục được không?
Mọi người lại lo lắng một hồi phẫu thuật, có thể hoàn thành hay không?
Dù sao phần gốc của khối u máu là mạch máu và phải tách rời dây thần kinh tọa, cũng là một vấn đề
Sau khi tách rời động mạch chậu ra, thì Trần Thương làm kiểm tra sơ bộ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nhìn mọi người nói:
- Còn may, đã hoàn thành
Trần Thương ngẩng đầu lên trong chớp mắt, mọi người lại bỗng sửng sốt
Bởi vì mọi người phát hiện hiện tại đầu của Trần Thường đã đầy mồ hôi, khẩu trang cũng bị ướt đẫm
Mà cái mũ vừa vặn dính vào trên tóc, bên trong tất cả đều là mồ hôi
Giờ khắc này, mọi người mới biết được, Trần Thương một chút thoải mái cũng không có, anh ấy đang cảm thấy rất căng thẳng.
Tề Nam nhìn thấy được liền lắc đầu, chuyện này có thể buông lỏng mới là lạ?
Thế nhưng, anh ta nhìn thấy rõ thao tác của Trần Thương, là cố gắng hết sức?
Nếu như không phải toàn tâm tập trung cao độ vào cuộc phẫu thuật này, hết sức chăm chú làm phẫu thuật, sao anh ấy có thể làm được?
Có thể nói, cuộc phẫu thuật này, Trần Thương đã nỗ lực rất nhiều.
Anh đưa dụng cụ đang cầm trong tay cho y tá bên cạnh, lúc này khẽ vươn tay, đột nhiên mu bàn tay lại truyền đến đau đớn kịch liệt, có chút đau đến nhói tim
Một bác sĩ trong thấy cảnh Trần Thương đau đớn, liền có chút đau lòng
Tất cả mọi người muốn nói một câu, nếu anh không thể tiếp tục, chúng tôi có thể lên thay thế anh
Nhưng... Việc cần làm khúc sau nếu cần anh ấy thì anh ấy vẫn phải làm
Bọn họ lại không làm được, nghĩ tới đây, mọi người có chút bất đắc dĩ, thậm chí có chút tự giễu bản thân
Khi gặp phải khó khăn, bọn họ lại cần một người trẻ tuổi đến cứu vớt bọn họ?
Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người liền xúc động vô cùng tiếc nuối
Bọn họ là bậc tiền bối
Khi đối mặt với vấn đề khó xử lý bởi một căn bệnh phức tạp, bọn họ phải là người đứng ra thức hiện, làm tốt tấm gương cho người trẻ tuổi noi gương theo mới đúng
Mà không phải gặp trở ngại, thì đẩy người trẻ tuổi ra phía trước, điều này là biểu hiện không đủ năng lực.
Trong lúc nhất thời, mọi người ở đây cũng tỏa ra quyết tâm và động lực từ trước tới nay chưa từng có.
Bọn họ càng già càng dẻo dai, mà không phải chưa về hưu, đã bắt đầu muốn lui về phía sau
Chuyện đó không được
Trần Thương hoạt động cổ tay một chút, thích ứng với cơn đau đớn, sau đó quay người nói với chủ nhiệm khoa chỉnh hình:
- Chủ nhiệm Lý, chúng ta bắt đầu đi?
Chủ nhiệm khoa chỉnh hình nhìn Trần Thương, có chút lo lắng hỏi:
- Có muốn nghỉ ngơi một hồi hay không? Cậu có tiếp tục được không?
Trần Thương thấy mọi người xung quanh cũng nhìn chằm chằm chính mình, bầu không khí có chút ngưng lại, nhịn không được trêu đùa tí:
- Chủ nhiệm, tôi mới 28 tuổi có được hay không? Đã là đàn ông không thể nói mình không được
Mọi người sững sờ, ngay sau đó mọi người nhịn không được bật cười, tiểu hộ lý xung quanh cũng không nhịn được mỉm cười.
Nói thật, câu nói này của Trần Thương trong nháy mắt đã kéo khoảng cách giữa mọi người lại gần với nhau.
Dù sao một người quá hoàn mỹ sẽ không có bạn bè.
Mà lúc này, Tào Ngu và Tiêu Nhuận Phương đứng bên ngoài quan sát bên trong phòng phẫu thuật, hai người có chút lo lắng nhìn Trần Thương, rõ ràng nhìn thấy phản ứng của anh ấy là rất đau mới có biểu cảm như vậy
Vào lúc này, hai người đột nhiên có chút đau lòng cho Trần Thương.
Tào Ngu thậm chí có chút áy náy.
Suy nghĩ về sau có cơ hội, nhất định phải trả nợ cho Trần Thương phần ân tình này.
Lúc này, anh cười với chủ nhiệm Lý khoa chỉnh hình nói:
- Không có chuyện gì, thừa dịp hiện tại tay còn đang nóng, một hồi bị cảm lạnh, tay sẽ đau hơn
Chủ nhiệm Lý cũng không dây dưa, trên bàn phẫu thuật cũng không phải người yêu lúc xưa, thế là phẫu thuật tiếp tục bắt đầu
Hai người cẩn thận từng li từng tí tách rời, bình thường cái mông là bộ phận an toàn nhất, bắp thịt đầy đủ, mạch máu cũng đều là mạch máu, trên cơ bản nếu như không tìm đường chết, mông sẽ không xảy ra vấn đề
Thế nhưng, lúc này cái mông của giáo sư Chúc tương đối phiền phức
Mạch máu đan vào nhau với hình dáng cơ phức tạp kéo dài tới cái mông, sau đó vượt qua bắp thịt phần mông, trên bề mặt cơ mông xuôi đến điểm giữa khối u xương chậu như kèm theo cả thần kinh tọa