Đều là học sinh, làm gì có nhiều tiền sinh hoạt như vậy, vay tiền cũng không dễ dàng, Dương Lâm nhìn thấy Nghiêm Minh ở đó, đi tới: "Bác sĩ, thế nào rồi?"
Nghiêm Minh cầm tới kết quả hội chẩn, nói: "Thần kinh nội khoa nói là lo lắng trong đầu có bệnh cho nên làm CT xương sọ, điện não đồ, phải đợi có kết quả mới biết được."
Dương Lâm hơi có chút chần chờ, dù sao chỉ là sinh viên, trên người làm gì có nhiều tiền như vậy, gặp phải loại tình huống này vẫn còn có chút thấp thỏm: "Bác sĩ, làm một lần CT bao nhiêu tiền? Còn có điện não đồ?"
Nghiêm Minh: "Tổng cộng khoảng năm sáu trăm, CT cũng hai ba trăm, điện não đồ hai ba trăm, cụ thể ngươi đi hỏi chỗ thu phí, ta cũng không hiểu rõ lắm."
"Đúng rồi, tình huống của người bệnh không ổn định, ngươi liên lạc người nhà bệnh nhân một chút đi, để người nhà tới ký tên."
Nghiêm Minh rất coi trọng việc ký tên, lặp đi lặp lại nhấn mạnh chuyện ký tên.
Dương Lâm nghe xong, đi vào thông báo cho Lý Vinh Vinh, thế nhưng Lý Vinh Vinh gắt gao ôm điện thoại không chịu đưa cho Dương Lâm, nhất quyết không cho gọi điện thoại.
Nghiêm Minh cũng nhìn thấy tình huống này, nói thầm trong lòng phiền phức, xảy ra chuyện này phải làm sao bây giờ.
Gặp phải tình huống này là phiền toái nhất, đứa nhỏ không nghe lời, không chịu gọi điện thoại cho người trong nhà, đến lúc đó xảy ra vấn đề, người nhà khẳng định sẽ tìm mình gây phiền phức
Làm sao bây giờ?
Trần Thương tới, vừa vặn nhìn thấy Nghiêm Minh, lên tiếng chào: "Chào Nghiêm lão sư, có bệnh nhân hả?"
Nghiêm Minh bỗng nhiên chớp mắt: "Tiểu Trần, hôm nay là ngươi trực ban hả?"
Trần Thương gật đầu: "Đúng vậy!"
Nghiêm Minh nói: "Ngươi trực ban, vừa vặn có một bệnh nhân, ta đã báo cho nội khoa thần kinh hội chẩn, cần làm kiểm tra, nhưng tình huống của người bệnh ta lo lắng không ổn định, cần liên hệ người nhà, thế nhưng người bệnh lại không nguyện ý, ngươi là người đồng lứa, hay là đi khuyên nhủ thử xem?"
Trần Thương sững sờ, lần nào Nghiêm Minh này cũng như vậy, gặp phải bệnh nhân thì bắt đầu từ chối, lúc này lại hi vọng Trần Thương tới đón bệnh nhân.
Dù sao hôm nay hai người cùng trực ban, nói là Trần Thương cũng được, nói là Nghiêm Minh cũng được, trách nhiệm là của hai người.
Nhưng, Trần Thương vẫn quyết định đi lên xem một chút rồi lại nói.
Đến phòng quan sát, Trần Thương nhìn thấy người con trai đang chảy nước mắt giải thích cho cô bé trên giường, thế nhưng cô gái đó chỉ liên tục lắc đầu không nghe.
Đây không phải cậu bé vay tiền vừa rồi sao?
Trần Thương nhìn thấy trên đầu cậu ta có dấu hỏi.
【Đinh! Trợ giúp cứu vớt bạn gái của Dương Lâm, hoàn thành nhiệm vụ: Kinh nghiệm 300; tiền tài + 300; 】
Trần Thương đứng dậy đi tới, nhìn dáng vẻ Lý Vinh Vinh, cố gắng rơi vào trầm tư.
"Xảy ra tình huống này bao lâu rồi?"
Dương Lâm nhìn thấy Trần Thương, vội vàng nói: "Không đến một giờ, vừa rồi ta cãi nhau với bạn gái của ta, sau đó, nàng liền..."
Trần Thương ồ một tiếng, đứng dậy đi đến bên người cô gái, kiểm tra, đại khái mấy phút sau, Trần Thương nhịn cười không được.
Cái gì mà chứng động kinh chứ?
Rõ ràng là trúng độc
Lúc này, danh sư chỉ đạo cũng cho ra đáp án: Hội chứng quá tải thông khí
Độc này là do tự mình hạ độc cho mình
Đây là điển hình của việc "Tức giận độc".
Dương Lâm đứng dậy đang muốn rời đi, Trần Thương nói: "Ngươi đi đâu vậy?"
Dương Lâm sững sờ: "Bác sĩ bảo ta đi đóng tiền, chuẩn bị làm điện não đồ cùng CT đầu, hắn lo lắng là trong đầu bị có vấn đề."
Trần Thương lắc đầu: "Đừng nóng vội, ngươi chờ chút đã rồi đi!"
Dương Lâm chần chờ, đến cùng nghe ai đây?
Hắn có một ít do dự, dù sao vừa rồi bác sĩ kia hơn năm mươi tuổi, cảm giác chính là lão chuyên gia, mà Trần Thương tuổi còn trẻ... Hắn lo lắng không đủ kinh nghiệm, chậm trễ bệnh tình của bạn gái
Lúc này, Trần Thương nói"Tiểu Lâm, cầm cho ta hai cái khẩu trang!"
Tiểu Lâm hết sức nghe lời, lập tức lấy ra hai cái khẩu trang.
Trần Thương cầm lấy khẩu trang trong tay một lõm, giống như cái nón nhỏ, che miệng mũi của cô gái lại, nói: "Ngươi thả lỏng đi, không cần lo lắng... Không được cố gắng hô hấp, đúng... thả lỏng..."
Cô gái gật đầu, cũng không giãy dụa.
Đại khái không đến mấy phút sau.
Mấy phút này đối Dương Lâm mà nói rất dày vò, nếu không đi làm kiểm tra đi, dù sao làm kiểm tra sẽ an tâm hơn...
Thế nhưng lúc này, Dương Lâm bỗng nhiên nghe thấy một tiếng: "Dương Lâm ngươi tới đây cho ta!"
Hắn lập tức sững sờ, liền vội vàng xoay người, phát hiện cô gái đã ngồi ở trên giường.
"Vinh Vinh... Chào ngươi?"
Lúc này, Nghiêm Minh cũng đi đến, thấy thế cũng ngây ngẩn cả người, đây là tình huống như thế nào?
Người bệnh đã tốt?
Cậu bé nói với Nghiêm Minh: "Bác sĩ! Làm sao nói tốt liền tốt? Sao mới nằm một lát..."
Nghiêm Minh nhẹ gật đầu: "Hình như là chứng động kinh, sau khi qua cơn khôi phục bình thường, ta đề nghị các ngươi đi làm điện não đồ, bảo hiểm một chút."
Trần Thương lắc đầu, cười nói: "Không cần đi làm, đây không phải là chứng động kinh, là bị ngươi làm tức giận trúng độc!"
Mọi người thấy thế, vội vàng xoay người nhìn Trần Thương, một bên Tiểu Lâm cũng tò mò đi tới.
Trần Thương nói tiếp: "Đây thật ra là một loại hội chứng tăng thông khí!"
"Nguyên nhân là sau khi các ngươi cãi nhau, cảm xúc kích động, hô hấp quá nhanh, từ đó làm cho lượng CO2 trong cơ thể không đủ, dẫn tới hô hấp bị kiềm nén ngộ độc!"
"Khi hô hấp quá sức sẽ khiến CO2 bị quá độ, dẫn đến CO2 bài xuất quá nhiều, CO2 trong cơ thể không đủ, chính là ngộ độc lâm sàng trong kiềm nến hô hấp, các triệu chứng điển hình là xuất hiện tay chân cứng ngắc, run rẩy, nhưng thần chí ý thức đều rõ ràng."
"Tình huống của người bệnh không nghiêm trọng lắm, không cần phải chữa trị, vừa rồi chỉ là hấp thụ nhiều CO2 một chút, tình huống sẽ được làm dịu."
Trần Thương vừa dứt lời, sắc mặt Nghiêm Minh không thay đổi, ngược lại cười ha hả nói: "Ừm! Đúng, ta làm sao lại không nhớ ra chứ? Nghe ngươi kiểu nói này thật sự chính là có chuyện như vậy, tiểu tử, sau này chớ chọc bạn gái tức giận nha!"
Nói xong, Nghiêm Minh bưng ly trà lên uống một hớp, quay người rời đi, trong lòng suy nghĩ, ai... Chừng hai năm nữa xin nghỉ hưu sớm đi
Trần Thương lắc đầu, trạng thái này Nghiêm Minh ở khoa cấp cứu rất lâu, nhưng xét thấy tư lịch già nhất, nên cũng không có ai nói hắn, dù sao hiện tại Nghiêm Minh tuyệt đối sẽ không gây chuyện, gặp phải tình huống, phản ứng đầu tiên là tìm hội chẩn, tiếp theo chuyển khoa, sau đó ký tên, dù sao không gây phiền toái cho khoa cấp cứu, cũng không để cho Lý Bảo Sơn tức giận là được.
Dương Lâm nghe thấy không có chuyện gì, rốt cục thở nhẹ một hơi
Đi nhanh lên đến bên cạnh cô gái, đảm bảo nói: "Sau này ta sẽ không bao giờ chọc ngươi tức giận nữa!"
Một phen xin lỗi cảm động lòng người, sau đó hai người lại bắt đầu thâm tình mịt mờ cảm động lòng người kết thúc ống kính.