Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1607 - Chương 1605: Cười Nói Có Hồng Nho, Tân Khách Điểm Bàn

Khi bac si mo hack full
Chương 1605: Cười Nói Có Hồng Nho, Tân Khách Điểm Bàn
 

Khi con bé cơ thể rất yếu, mẹ của con vì chăm sóc cho con đã chịu không ít khổ cực! Có một lần...

Nói đến đây, âm thanh của Tần Hiếu Uyên nghẹn ngào.

Tần Duyệt cũng chảy xuống nước mắt.

Giờ phút này, trong tay cô ấy cầm sổ lưu niệm không gì sánh được, đây chính là những khoảng thời gian sấp sỉ ba mươi năm mà ba mẹ đã gánh chịu nặng nề, chăm sóc cho con gái.

Tần Hiếu Uyên còn nói:

- Với tư cách một người cha, nhìn thấy con gái của mình lấy chồng, tôi thật sự khổng nỡ rời xa con gái. Nhưng, tương lai không lâu, hai con cũng sẽ đối mặt với vấn đề chăm sóc con cái như vậy. Ba mẹ hi vọng, quyển nhật ký ghi chép quá trình trưởng thành của con sau này sẽ giúp đỡ hai con một phần nào đó cách giáo dục con cái.

Nói xong, Tần Hiếu Uyên nhìn Trần Thương, nói:

- Trần Thương, ba mươi năm trước của Duyệt Duyệt, con chưa từng tham dự vào quá khứ của con gái ta! Hiện tại, cha giao Duyệt Duyệt trưởng thành cho con, quãng đời còn lại, xin hãy yêu thương chăm sóc con gái cha nhiều hơn

Sau khi nói xong, Tần Hiếu Uyên trực tiếp nghẹn ngào rơi lệ.

Đây là một người cha yêu thương con gái, nắm tay cô dâu giao cho đối phương, hoàn thành trách nhiệm của người cha

Tần Hiếu Uyên nắm lấy tay của Trần Thương, ôm thật chặt một cái

Cái ôm này là ước định của hai người đàn ông

Trần Thương kiên định gật đầu:

- Con nhất định sẽ làm được! Thưa cha

...

Vợ chồng tôn trọng nhau

Vợ chồng hòa hợp

Chúng ta chân thành mong ước đôi tân lang, tân nương sẽ đi đến bạc đầu, vĩnh kết đồng tâm.

...

Tiệc rượu bắt đầu.

Các hương thân ngồi trên bàn đang nói chuyện viển vông

- Qua biết bao nhiêu năm, thôn Nam Sơn chúng ta đã có một nhân vật xuất chúng, còn có Phó tổng thống tới thôn chúng ta tham dự hôn lễ

- Đúng rồi, tổ tiên lão Trần thật sự tích đức.

Một lão bá ợ rượu:

- Vào tết thanh minh năm ngoái, tôi đang đốt giấy tiền vàng bạc, còn thấy bên trên mộ tổ Trần gia bốc lên khói xanh! Lúc ấy, tôi còn tưởng rằng chính mình hoa mắt, hiện tại xem ra, khói xanh ấy là điềm lành

Mọi người nghe xong không những không nói đùa, ngược lại bán tín bán nghi câu này.

- Chậc chậc chậc, một bàn tiệc như thế này tiêu chuẩn thật sự không thấp, một bàn hai bình rượu trắng, cháo hải sâm, cơm bào ngư, thuốc lá Trung Hoa, một bàn sơn hào hải vị như vậy, ba đời Trần lão chúng ta đều chưa được hưởng thụ qua đãi ngộ như này

Một vị hương thân nhịn không được nói.

- Đúng vậy, Tiểu Trần đứa nhỏ này rất được, có người tài giỏi đều chướng mắt những dân thường như chúng ta.

Thôn Nam Sơn có một nhân vật xuất chúng như vậy, các vị hương thân đều nói say sưa.

Trong thôn cũng có đấu tranh, kéo bè kết phái không thể tránh được.

Có thể hiện tại, tất cả mọi người đều bỏ qua thành kiến tới tham gia hô lễ của Trần gia.

Hôm nay về sau, nhất định người có uy vọng nhất thôn Nam Sơn, người mà từ xưa đến nay thích uống rượu khoác lác, lại rất nhiệt tình Trần Đại Hải

Không có cách nào, người ta còn có một ngươi con trai rất tài giỏi

Trên bàn rượu, những dân chúng này ăn uống linh đình, nhẹ nhàng vui vẻ cụng ly.

Biết được Trần Thương kết hôn, trưởng thôn bí thư chi bộ thôn ba thôn lân cận dồn dập chạy đến, đều đi tiền mừng.

Trần Thương bên này bái thiên địa xong, uống rượu lễ, nhận xong tiền lì xì, sau đó, Tần Duyệt đi thay y phục tiếp tục mời rượu.

Tề Hướng Chính dựng rạp rất lớn, có thể đồng thời đãi tiệc hơn ba mươi bàn tiệc

Mười vị đầu bếp khí thế ngất trời, không một ai lười biếng.

Mọi người đều biết, thực khách đến tham dự tiệc cưới hôm nay cũng không phải những người bình thường đều là quan chức cấp cao.

Có mấy đồng chí cấp Quốc gia đến đây, còn có những Viện sĩ hàng đầu được hưởng đãi ngộ cấp Phó bộ, chuyên gia nước ngoài nổi tiếng...

Còn có Phó tổng thống của Pakistan người ta cũng tới đây tham dự

Cũng không thể làm cho gia chủ mất mặt

Mặc dù chuẩn bị cho những vị khách Pakistan món ăn của Thanh trấn, nhưng không ảnh hưởng đến khẩu vị của bọn họ

Thế là nấu ăn đã trở thành một loại hình thức làm cho đất nước vẻ vang

Không bao lâu, rất nhiều lãnh đạo thị trấn và các doanh nhân đã chạy đến không ít

Dù sao hiện tại loại chuyện này nếu bọn họ còn không biết, thật sự không cần lăn lộn.

Các lãnh đạo to nhỏ ở thị trấn Tấn Dương thực sự đến đây không ít

Lúc hôn lễ của Đại Hồ Tử cử hành liền lo lắng không yên, nên những người này vội vàng rời đi.

Ông ta khẳng định mất hết thể diện rồi

Hiện trường hôn lễ của con mình, những vị lãnh đạo đều đã rời đi.

Đồ ăn cũng chưa ăn, chẳng lẽ 3000 bàn tiệc rượu của bọn họ phải đóng gói mang về sao?

Đại Hồ Tử nhìn mọi người trong phòng khách đều đã vội vàng rời đi, trong lòng vô cùng phiền muộn.

Dần dần... Không ít bạn bè kinh doanh cũng tới chào tạm biệt.

- Lão Hồ, chúng ta đi trước, dù sao... Nam Sơn bên kia, bất kể nói thế nào chúng ta đều phải đi một chuyến

Đại Hồ Tử cười cười:

- Không có chuyện gì, hiểu mà, đi đi! Chú ý an toàn

- Đi đây, lão Hồ, ông vội vàng bận rộn, con trai kết hôn, bận rộn nhiều, tôi không làm phiền nữa

- Đúng vậy, lão Hồ, hôm nào chúng ta cùng nhau uống một bữa rượu, hôm nay ông đã bận rộn cho việc chính sự, cũng uống không được

- Đúng, hôm nào chúng ta cùng đánh mạt chược.

Đang lúc nói chuyện, mọi người tìm lý do vội vàng rời đi.

Sau khi đi ra ngoài, các chiếc xe được dồn dập lái rời đi về cùng một phương hướng, tất cả mọi người đều ngầm hiểu lẫn nhau

Nhiều lãnh đạo như vậy, bọn họ đi lăn lộn mấy cái làm quen biết nhau.

Dù sao cũng là đồng hương của Trần Thương, cũng không quá đáng.

Đại Hồ Tử nhìn mọi người rời đi, có chút bất đắc dĩ, rất muốn tức giận... Nhưng loại chuyện này căn bản không thể tức giận.

Bởi vì chuyện này suy bụng ta ra bụng người thì ai cũng sẽ làm vậy.

Vào lúc này, Hồ Kiệt vội vàng đi tới.

- Ba, người đi đâu ấy?

Đại Hồ Tử sững sờ, tùy tiện tìm một cái cớ lấp liếm cho qua:

- Có chút việc cần phải có mặt, con trước đi mời rượu, hãy chiêu đãi thật tốt cho các vị bạn bè ngành giải trí chúng ta.

Sau khi nói xong, Đại Hồ Tử kêu thư ký đến, nói với Hồ Kiệt.

- Chuyện bên này cậu lo cho thật tốt, tôi đi ra ngoài một chuyến, một hồi sẽ trở về

Ừm

Đại Hồ Tử cho rằng sắp xếp này rất chu toàn.

Hồ Kiệt sững sờ, biến sắc

Mẹ nó, chuyện gì đang xảy ra đây?

...

...

Lúc này, cửa của thôn Nam Sơn, một đám lãnh đạo trong thành phố đứng ở nơi đó.

- Cục trưởng Trương, anh làm sao không đi vào?

- Chủ nhiệm Lý cũng tới

- Còn có lão Triệu, mọi người đều tới đây? Làm sao không đi vào?

- Người ngồi ở nơi đó, nhìn một chút, bên kia là Phó thị trưởng Dương đang chờ đợi kìa, đều đang đợi giáo sư Trần mời rượu, ai nguyện ý rời đi

Nghe thấy lời này, người kia lập tức thở dài.

- Được rồi, nhanh đừng thở dài, ông hãy nhìn phía trước một chút cũng có nhân vật thần tiên, nổi tiếng,...

- Thấy không? Một bàn kia toàn là cấp lãnh đạo

Bên cạnh là viện sĩ của Trung khoa viện, hai bàn ở bên cạnh, là viện sĩ Viện công trình, còn có bên kia, kia cũng là Viện trưởng bệnh viện cấp phó bộ... Còn có bên kia, kia là một bàn chuyên gia, bên kia... Đúng, trăm ngàn vạn nhân tài đang hội tụ nơi đây

Bình Luận (0)
Comment