Tài xế cười nhìn hai người Trần Thương và Tần Duyệt:
- Hai người là vừa kết hôn sao? Đang đi hưởng tuần trăng mật sao?
Trần Thương cười cười:
- Dạ, đúng thế.
Tài xế cười cười:
- Cậu trai trẻ, chắc cậu là người cần phải cố gắng phấn đấu, cậu có một cô vợ xinh đẹp như vậy, còn để người ta nuôi cậu, cái này... Cái này...Làm sao mà có thể như vậy được? Cậu hãy chỉ dạy cho tôi một chút thôi có được không?
Tưởng là chuyện cơm bữa, nhưng bác tài xế lại phát hiện cuộc đời mình đã bước sai
Trần Thương khụ khụ một tiếng:
- Anh à, hiện tại phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời
- Chúng ta là đàn ông chỉ cần kiếm tiền nuôi dưỡng bản thân là được, đến lúc đó... Đúng không, tất cả chuyện cứ thế mà diễn ra thuận lợi
Tài xế cười ha ha:
- Cậu trai trẻ, cậu rất hư, tôi tin những gì cậu nói
Lập tức, trong xe vốn đang yên tĩnh liền trở nên vui vẻ hơn, những tài xế ở thủ đô vẫn tương đối thích nói chuyện.
Thời gian trôi qua cũng tương đối nhanh, vào lúc này, bên trong radio phát ra một âm thanh.
- Mời mọi người nghe chuyên mục đề cao cảnh giác, không được nhận thuốc lá của người xa lạ, không được uống rượu với người xa lạ, hiện tại có rất nhiều thuốc nghe lời, thuốc bé ngoan... Phát hiện loại tình huống này, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, đồng thời phải báo cảnh sát ngay
Sau khi tài xế nghe thấy, nhịn không được nói:
- Ai u, thế giới này quá loạn, thực tế kiểu cuộc sống của những người trẻ tuổi không thể nào lý giải được, một người con gái khi đi ra bên ngoài nhất định phải chú ý an toàn
- Khoảng thời gian trước không phải còn nói tài xê công nghệ cao còn dùng loại nước hoa gì đó trực tiếp làm cho hành khách bị mê choáng, ngủ say sao?
Đúng vậy, cùng nghề là oan gia, mâu thuẫn giữa tài xế xe taxi cùng với tài xế công nghệ cao viết một quyển sách cũng không kể hết.
Trần Thương nghe thấy lời của tài xế, sau đó cười cười, không nói gì.
Qủa thật, hiện tại, xã hội này còn có loại thuốc này, tùy tiện phun chút nước hoa là có thể làm cho người ta mê choáng.
Mặc dù có, người bình thường cũng sẽ không như vậy, vì trong lỗ mũi có thể hấp thu rất có hạn.
Mà có loại nước hoa có thể làm cho người khác mê choáng trúng độc, thì nhất định là hàm lượng rất cao.
Cho dù có người trực tiếp được tiêm thuốc gây mê, đều cần không ít thời gian, vậy mà phun phun nước hoa có thể giải quyết vấn đề.
Vì lẽ đó, mọi người vẫn có thể yên tâm, chỉ cần mở cửa sổ, khả năng bị mê choáng sẽ không thể xảy ra.
Đương nhiên, vẫn có một số trường hợp ngoại lệ.
Loại thuốc gây mê kia thổi vào trong phòng có thể gây mê choáng, nếu quả thật tồn tại, chí ít có thể làm cho nền y học Trung Quốc tiến bộ hơn mấy trăm năm.
Chí ít ở lĩnh vực khoa ngoại, địa vị đứng đầu của Trung Quốc ở mấy ngàn năm trước có thể vững chắc.
Dù hiện tại thuốc gây mê cũng không tốt bằng dùng loại thuốc kia...
Vì lẽ đó, bên cạnh phản ứng, loại thuốc mê kia cũng không tồn tại.
Lúc xuống xe, tài xế có chút xúc động cổ vũ Trần Thương:
- Cậu trai trẻ, có vợ đẹp như vậy, nhất định phải cố gắng, lên xe người khác cũng không an toàn.
Trần Thương gật đầu:
- Cám ơn anh, tôi nhất định cố gắng
Sau khi xuống xe, anh cười nói:
- Nhìn anh rất giống tiểu bạch kiểm sao?
Tần Duyệt nghiêm túc nhìn chằm chằm Trần Thương nhìn mấy phút, cười nói:
- Không phải giống như, mà là quả thật như vậy
- Đi thôi, tiểu hắc kiểm, buổi tối tôi nuôi anh nha! Muốn ăn cái gì?
Trần Thương cười cười, mang theo Tần Duyệt về nhà.
Vừa tiến vào phòng, cô vui vẻ hài lòng, trực tiếp nằm nằm trên ghế sô pha.
- Ha ha, thật sự rất hạnh phúc
- Trần Thương, em phát hiện, cho dù chúng ta ở đâu cũng không thoải mái bằng ở nhà của hai chúng ta
- Rất thư thái
- Ai nha, hiện tại, anh đã có tiền, nên dùng số tiền này mua một căn nhà để ở, dù sao cũng căn nhà của hai chúng ta, anh cảm thấy cả một đời cũng không quên được...
Trần Thương cười cười, trở lại phòng ngủ, mở cái va li ra, lấy ra giấy tờ bất động sản, đi ra ngoài
Tần Duyệt nằm trên ghế sô pha, nhìn lên trần nhà:
- Không sao, Trần Thương, chờ đến lúc chúng ta có tiền, nhất định sẽ mua lại.
- Trần Thương, anh hãy nhìn, đèn này là chúng ta tự chọn, giấy dán tường cũng là hai ta cùng nhau đi lựa và dán lên, màn cửa cũng là màu mà anh ưa thích...
Tần Duyệt ngoan ngoãn nằm ở nơi đó, xúc động một tiếng:
- Không được! Em phải đi thương lượng với cha em một chút
Ngay lúc này, Tần Duyệt mưu đồ đào rỗng một số thứ của cha mình.
Trần Thương trực tiếp cầm giấy chứng nhận bất động sản trong tay đưa tới:
- Anh tặng cho em món quà này
Tần Duyệt sững sờ, tiện tay cầm giấy tờ trong tay Trần Thương, sau khi thấy phong bì màu đỏ, lập tức kích động đứng lên
Cô ấy trừng to mắt, cẩn thận từng li từng tí nhìn anh, chỉ vào:
- Trần Thương... Cái này... Đây là...
Nhìn sổ đỏ, Tần Duyệt kích động lên
Anh cười cười:
- Như thế nào? Anh nói tặng quà cho em, món quà này em có thích hay không?
Tần Duyệt bổ nhào vào trong ngực Trần Thương một cái, ôm anh:
- Thích lắm! Rất rất thích
- Trần Thương, em thực sự rất vui, em muốn sinh em bé cho anh...
Trần Thương biến sắc:
- Đi đi đi, dưới lầu có quán thịt dê, ăn cơm trước...
...
...
Ngày hôm sau, Trần Thương đã quay lại khoa cấp cứu thứ sáu.
Gần một tháng không đến, sau khi trở về, Trần thương lại có một lại cảm giác quen thuộc, nhưng lại xa lạ
Thời gian còn sớm, khoảng chừng bảy giờ.
Bác sĩ trực ca đêm bệnh viện còn chưa ra ca, thời điểm bận rộn của buổi sáng vẫn chưa diễn ra, tất cả mọi người trong khoa lần lượt bắt đầu công việc của hôm nay.
Quầy y tá cũng đang khẩn trương phân thuốc theo thứ tự.
Bác sĩ trực ca tối hôm qua cũng đang sắp xếp lại bệnh lý một phen.
Ngay lúc này, Dương Khiết đang tiến hành lấy máu cho người bệnh mới vào nằm viện.
Thấy Trần Thương tiến đến, Dương Khiết lập tức sững sờ
- Giáo sư Trần, cậu đã trở về
Toàn bộ sáu khoa cấp cứu, giáo sư Trần đã trở thành một xưng hô chuyên môn của sáu khoa.
Nghe thấy Dương Khiết nói như vậy, bên trong văn phòng lập tức sôi trào lên.
Bác sĩ đang viết lịch bệnh cũng dừng lại, trực tiếp đi ra chào anh một cái.
- Giáo sư Trần đã tới
- Phải gọi Trần Thiên Nhạc! Da đen rất soái
Mã Nguyệt Huy cũng chạy qua một chút:
- Trần Thương, ha ha, tôi cũng đen, về sau phải gọi tôi là Mạc Thiên Nhạc
Tiểu hộ sĩ đứng bên cạnh cười hì hì nói:
- Tổ trưởng Mã, anh là vừa đen vừa mập, không thể gọi là Thiên Nhạc được! Nhan Trị cũng không thể gọi được
Lập tức mọi người cười rộ ầm lên.
Không thể không nói, Trần Thương trở về, cả sáu khoa cấp cứu đều rất hoan nghênh.
Thậm chí, còn đặc biệt cử hành một nghi thức chuyên môn của cấp cứu hoan nghênh chào mừng anh trở về
- Giáo sư Trần, đổi thuốc
- Giáo sư Trần, nhanh đi, có hai ca ngoại thương, cần khâu lại một chút
- Giáo sư Trần, mau lại đây
...
Đúng vậy, nghi thức hoan nghênh của khoa cấp cứu chính là như vậy, đổi thuốc, phẫu thuật, xem bệnh...
Cứ như vậy mà lặp lại dù cảm thấy rất buồn tẻ càng thêm không thú vị.