Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1731 - Chương 1729: Ai Nói Không Thể Trị?

Khi bac si mo hack full
Chương 1729: Ai Nói Không Thể Trị?
 

Không

Nói chính xác một chút, thành công này chính là cơ hội sáng tạo nên lịch sử.

Parkinson

Đây chính là ác mộng của biết bao nhiêu người.

Một khi thành công, tạo phúc không biết bao nhiêu người?

Thậm chí... Trần Thương cảm giác mình có thể thu được một giải thưởng lớn cấp quốc gia hay không?

Trước đây mình phẫu thuật lợi hại là lợi hại

Nhưng cũng có người có thể làm tốt hơn mình rất nhiều.

Nhưng trước đây và hiện tại lại không giống nhau, bản thân anh thật sự sắp sáng tạo ra cơ hội.

Nghĩ tới đây, Trần Thương hưng phấn tiến vào trong không gian huấn luyện.

.........

Hai ngày này, Trần Thương cũng đã liên hệ Chu Hoành Quang.

Thật vất vả, anh mới có thể liên hệ được.

Dựa theo địa chỉ của đối phương gửi tới, Trần Thương tìm được Chu Hoành Quang.

Nói thật, nhìn thấy bộ dạng của ông trong lúc này, Trần Thương trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ

Anh nhìn thấy bộ dạng sa sút của Chu Hoàng Quang, tinh thần thất lạc, không biết nên thuyết phục như thế nào.

Đối với một vị bác sĩ khoa ngoại mà nói, nếu xuất hiện triệu chứng Parkinson tương đương với trực tiếp chôn vùi tiền đồ sự nghiệp tương lai

Cái gì viện sĩ?

Hư vô

Nói nhảm

Chu Hoành Quang ngồi dưới đất, bên cạnh là bình rượu, trắng, đỏ.

Tóc anh ta ẩm ướt dán trên da đầu, cả người cực kỳ giống một nam trung niên sa sút tinh thần.

Nơi này là con đường phồn hoa nhất thủ đô, có chuyên gia cấy ghép lá gan khoa ngoại trong nước có tiền đồ nhất, cùng với một mộng tưởng trống rỗng.

Không có cái gì so với vỡ mộng càng làm cho người ta đau lòng

Cũng không có cái gì so với mất đi hi vọng, đó chính là một sự đả kích làm cho người ta không thể chịu nổi.

Chu Hoành Quang ngồi trên bậc thang, nhìn một đôi chân quen thuộc đang đứng bên cạnh mình, đôi giày da quen thuộc, một mùi hương rất quen thuốc, quen thuộc... Lại làm cho anh ta không dám ngẩng đầu lên để nhìn giáo sư Trần một cái.

Mất rồi

Tất cả đều mất rồi

Ước mơ gì?

Cái gì gọi là tương lai?

Ha ha, hiện tại là một cái hư vô mờ mịt thôi

Chu Hoành Quang có cảm giác như ông trời đang trêu cợt chính mình.

Rõ ràng chính mình có cơ hội

Rõ ràng chính mình có thể.

Tại sao làm ra bộ dạng như thế này?

Một cuộc phẫu thuật suýt nữa đã xảy ra chuyện, đã làm Chu Hoành Quang tạm biệt khoa ngoại.

Có thể là, toàn bộ bác sĩ khoa ngoại Gan mật bệnh viện 301 đều biết, ông nghĩ đến không bao lâu nữa, tin tức mình trở thành một tên phế nhân sẽ truyền toàn bộ khắp thủ đô

Không... Có lẽ hiện tại đã truyền khắp nơi.

Nhìn bước chân Trần Thương, Chu Hoành Quang liền biết, có lẽ chính mình... Đã nổi tiếng thật rồi?

Một tháng nữa đã đến cuộc bình chọn viện sĩ

Đối với Chu Hoành Quang mà nói, đã trở thành một chuyện châm biếm.

Viết xong lại có thể như thế nào đây?

Cuối cùng vẫn là công cát dã tràng

Ai.

Trần Thương chủ động vươn tay ra, đi đến trước mặt Chu Hoành Quang:

- Đứng lên đi?

Chu Hoành Quang lắc đầu, không chấp nhận.

Trần Thương tiếp tục nói:

- Vấn đề này không lớn

Chu Hoành Quang nghe xong, lập tức kích động ngẩng đầu trừng to mắt, phức tạp nhìn Trần Thương:

- Vấn đề không lớn?

- Đây là ước mơ lớn nhất của cả một đời tôi

- Thật vất vả mới có cơ hội thực hiện, hiện tại... Lại phải từ bỏ

- Cậu có biết âm thanh tan nát cõi lòng ra sao không? Là như vậy

Đang lúc nói chuyện, ông cầm bình rượu lên trực tiếp đập nát trên đầu chính mình

- Là như vậy

Máu tươi từ từ chảy xuống từ trên đầu ông.

Trần Thương ung dung thản nhiên, anh biết rõ... Đây cũng chỉ là ngoại thương mà thôi, nỗi đau trong lòng mới chính là nội thương

Thế nhưng... Anh vẫn vươn tay:

- Ai nói Parkinson không thể chữa trị?

..............

Trần Thương chợt phát hiện, đầu của Chu Hoành Quang rất cứng, dùng cái bình đập lên đầu, vậy mà da đầu không bị tổn thương, chỉ có sướt da mà thôi, nên anh không cần lo lắng.

Trần Thương nhàn nhạt nói:

- Ai nói mắc chứng bệnh Parkinson là không thể chữa trị?

Một câu nói đó đã làm cho Chu Hoành Quang trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ, vậy mà không biết nên làm cái gì để hồi phục như trước kia

Nếu như người khác nói câu này, Chu Hoành Quang chỉ có một ý nghĩ: Ngớ ngẩn, cuồng vọng, nói gì không hiểu

Nhưng Trần Thương nói câu này, lại mang đến hy vọng cho ông

Ông bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Trần Thương, bên trong ánh mắt xen lẫn vẩn đục nước mắt và sự tin tưởng.

Đây là một người đã hơn năm mươi tuổi, có niềm mơ ước cố giấu trong lòng, thế nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả

- Thật?

Chu Hoành Quang sau một hồi lâu, mới nói hai chữ, là một câu hỏi xác định

Trần Thương gật đầu:

- Thật chứ, có cơ hội mà

Chu Hoành Quang muốn đứng dậy, nhưng, có thể là tác dụng của cồn đã làm cho ông lảo đảo mới có mấy bước, thật không dễ dàng dựa vào vách tường để ổn định thân hình

Hai tay của ông bắt lấy cánh tay Trần Thương, bên trong đôi mắt mang theo sự cầu khẩn nói:

- Thật sao? Giáo sư Trần... Tôi...

Trần Thương ừ một tiếng:

- Thật, có hi vọng rất lớn

Anh chỉ có thể nói như vậy.

Kỹ thuật định vị các mặt trị liệu Parkinson, vẫn cần phải tiến hành phẫu thuật trong đầu.

Có thể là, nếu quả thật Parkinson đơn giản như vậy, thì đã bị đánh hạ rất nhiều năm

Trần Thương dùng kỹ thuật các mặt định hướng phẫu thuật Parkinson cũng chỉ là có cơ hội thôi.

Phải biết, bệnh lý chủ yếu của người bệnh Parkinson là mất sắc tố da vùng đệm, mất tế bào thần kinh và bệnh thần kinh đệm.

Đặc biệt là vùng dày đặc của dây thần kinh đệm và locus coeruleus, sự xuất hiện của bọn nó, sự thoái hóa tế bào thần kinh cũng xuất hiện ở nhân vận động lưng của dây thần kinh phế vị và những chất vô danh.

Thông qua phẫu thuật phân tích... Thậm chí còn có thể nhìn thấy bằng mắt thường thấy đốm đen và xanh da trời biến đổi trở thành nhạt, trắng xám.

Nhưng, đây chỉ là bệnh lý thay đổi, hiện tại thì nguyên nhân phát bệnh căn bản như thế nào vẫn không thể biến được.

Dựa theo lĩnh vực y học, cần phải kiểm tra gen không tìm thấy nguyên nhân phát bệnh.

Hiện tại, Parkinson chỉ có thể hiểu về nó ở một số khía cạnh.

Đầu tiên là các biến chất bắt đầu từ tuổi tác, giống như các thiết bị máy móc, bắt đầu xuất hiện một chút bệnh vặt, ngược lại...

Cho dù là bệnh gì đi nữa, nếu như dùng lời giải thích này đều không có sai.

Thứ hai là nhân tố di truyền, đúng... Vì lẽ đó rất nhiều người phát hiện, tổ tông mắc bệnh, không ít các vị tiền bối trong gia đình cũng có thể xuất hiện các căn bệnh tương tự.

Nhưng, thật khó để tìm ra những nguyên nhân liên quan đến di truyền trội và di truyền lặn.

Nhưng thông qua phả hệ bệnh nhân Parkinson điều tra kỹ càng, có thể tìm ra nguyên nhân phát bệnh học, có một phần bản chất bệnh liên quan đến nhân tố di truyền.

Trong một gia đình, các bệnh nhân cùng một độ tuổi phát bệnh, mà có một số thành viên khác trong gia tộc xem nhẹ các trạng thái xuất hiện lâm sàng, tạo thành một tỉ lệ phát bệnh giả tưởng thấp trong gia tộc, những đều này là nguyên nhân tồn tại khả năng phát bệnh.

Những người khác phát bệnh thì liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến môi trường, nhiễm trùng và stress oxy hóa.

P/s: Locus coeruleus là một hạt nhân bao gồm chủ yếu là các tế bào thần kinh noradrenergic nằm trong phần nhô ra của não. Trung tâm này là một trong những bộ phận thuộc hệ thống kích hoạt dạng lưới và các chức năng chính của nó là liên quan đến các phản ứng sinh lý của căng thẳng và sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment