Trần Thương hiểu rõ, đây là sự cố chấp của người cả một đời làm y tế, giống như nhà khoa học vật lý, giáo sư Chúc kia.
Bọn họ đều là ở trên cương vị của mình, kiên trì cả một đời, cho dù nói như thế nào, bọn họ đáng được kính trọng.
Trần Thương cười cười, lại rót thêm cho Chu Hoành Quang một ly rượu, đưa đến:
- Nào, uống hết ly rượu này, ngày mai ông hãy về nhà nghỉ ngơi thật tốt, xin đơn vị nghỉ phép, ngày kia đến chỗ tôi nhập viện.
Chu Hoành Quang đỏ mặt gật đầu:
- Được
- Nào! Cạn ly
Ầm
m thanh thanh thúy, hai người một hơi cạn sạch.
Chu Hoành Quang vừa ra đến cửa đã xơ xụi trên mặt đất, thực sự uống nhiều rồi, nhưng uống rất sảng khoái.
Đây là ngày vui vẻ nhất, trong khoảng thời gian này của ông.
Sau khi Parkinson phát tác, tay của ông mỗi ngày đều đang run, Chỉ có uống rượu mới có thể đỡ hơn một chút.
Trần Thương cũng đã nghe nói, chủ nhiệm này vì để bàn tay lúc làm phẫu thuật không bị run, liền chuẩn bị uống rượu.
Thế nhưng, Thời đại không giống nhau nữa.
Nếu như lái xe trong tình trạng có cồn thì sẽ bị phạt.
Nếu sau ca phẫu thuật, bị người nhà bệnh nhân phát hiện ông ta uống rượu, có thể sẽ chặt mất
Sau khi Trần Thương bất lực, lấy điện thoại của Chu Hoành Quang ra, gọi cho vợ của ông ấy.
Điện thoại không bao lâu đã được kết nối.
- Chị dâu, xin chào, tôi là Trần Thương, đúng, chủ nhiệm Chu đang ở cùng với tôi, được, cảm ơn
Vợ của chủ nhiệm Chu rất lo lắng cho ông ấy, tự mình lái xe đến đón ông.
Đại khái đợi hơn 30 phút, một chiếc Audi Q7 dừng ở giao lộ, một người phụ nữ lo lắng chạy chậm qua, nhìn thấy Chu Hoành Quang uống sai không còn biết trời đất.
Người phụ nữ vô cùng đau lòng, bà rất hiểu ông ta, cả một đời người, có lẽ chính là người hiểu rõ ông ta nhất, cẩn thận đỡ ông ta lên xe.
- Giáo sư Trần, cảm ơn cậu, hay cậu cũng lên xe để tôi đưa cậu về?
- Không cần đâu chị dâu, bỏ đi... Tôi cùng hai người trở về vậy, chủ nhiệm Chu uống nhiều rồi, tôi đoán chừng chị không đỡ được ông ta, tôi giúp chị.
Nói xong, Trần Thương đi theo lên xe.
Dọc trên đường đi, người phụ nữ lo lắng, thỉnh thoảng nhìn qua Chu Hoành Quang, bên trong ánh mắt tràn đầy thương tiếc.
- Aiz... Đời này của lão Chu, thực sự là đã cố gắng cả cuộc đời
- Lúc hai chúng tôi kết hôn, anh ấy thiếu một chút nữa vì ca phẫu thuật mà chậm trễ hôn lễ
- Lúc cha anh ấy đi, chính là ở bệnh viện 301, nhưng... Anh ấy trở về gặp mặt ông, chưa đến 5 phút sau, lau khô nước mắt, đi vào phòng phẫu thuật khác.
- Cả cuộc đời này! Lão Chu giành tình cảm lớn nhất của mình cho cấy ghép lá gan, tôi thực sự hy vọng anh ấy có thể thực hiện được ước mơ.
- Tôi không phải là bác sĩ, có nhiều lúc, tôi cũng không thể giúp được chuyện gì.
Trong lòng người phụ nữ có chút tự trách.
- Thế nhưng, khoảng thời gian trước anh ấy rất vui vẻ, cảm ơn giáo sư Trần, cậu đã cho anh ấy một tia hi vọng
- Lúc đó, anh ấy đã hơn năm mươi tuổi rồi, vui mừng đến nỗi cả đêm không ngủ được, vừa đọc sách, vừa tán dương cậu giỏi như thế nào
- Tôi nhìn thấy cảnh này, thật sự là vô cùng vui vẻ
Trong lúc nói chuyện, trên mặt người phụ nữ vô cùng hạnh phúc.
Dường như, lão Chu hạnh phúc, thì bà ấy cũng hạnh phúc.
- Nhưng đáng tiếc, ai có thể ngờ được, chỉ sau khi tham gia một bữa đầy tháng trở về, uống một hai ly, quay về lại mắc bệnh này
- Aiz... Tôi mới biết, tổ tiên nhà anh ấy có người mắc bệnh này
- Parkinson...
- Khoảng thời gian này, tôi rất hiểu anh ấy, nhưng... Tôi không biết phải khuyên bảo thế nào, chỉ có thể đợi sau khi anh ấy uống say trở về rồi làm cho anh ấy tỉnh rượu, nói chuyện cùng với anh ấy...
Trần Thương nhìn thấy trên khuôn mặt của người phụ nữ tràn đầy buồn rầu, không nhịn được nói:
- Chị dâu, chị đừng lo lắng, người hiền tự có phước, chủ nhiệm Chu không phải là không thể cứu, vẫn còn có cơ hội
Người phụ nữ không hiểu y học, thế nhưng cũng biết Parkinson là chứng bệnh tạp khó xử lí, không khỏi được
Bà lắc đầu:
- Giáo sư Trần, tôi cũng không hiểu y học, tôi biết bệnh này quá khó rồi
- Thế nhưng... đây là thật sao?
Trần Thương gật đầu, cười cười:
- Ừm
........
Ngày hôm sau, tin tức Chu Hoành Quang mắc Parkinson được truyền ra.
Sau khi Trần Thương trở lại Khoa Trung tâm Cấp cứu, nghe thấy trên dọc đường có người đang nói.
Mà lúc này, vui vẻ nhất không phải là những người này, mà là Đàm Phi Nhược và Quý Kiến Nghiệp.
Chu Hoành Quang là đối tượng cạnh tranh mạnh nhất.
Bây giờ, ông ta ngã xuống, hai người đương nhiên là muốn một phen cạnh tranh tốt
Hà Chí Khiêm tìm đến, sau khi nhìn thấy Trần Thương, không nhịn được hỏi:
- Giáo sư Trần, cậu... Đã gặp ông ta rồi?
Trần Thương gật đầu:
- Ừm
Hà Chí Khiêm thở dài:
- Aiz... Trời cao đố kỵ anh tài mà
- À đúng rồi, sách của chúng ta có đăng nữa hay không?
Trần Thương mỉm cười:
- Tại sao lại không đăng?
- Chủ nhiệm Chu vẫn còn chưa bỏ đi, không phải sao?
.....
Trần Thương cười cười:
- Đương nhiên ông ta không có từ bỏ, vậy tại sao chúng ta lại từ bỏ chứ?
- Bình chọn là chuyện của chuyên gia, cố gắng là chuyện của chúng ta, việc này... không có liên quan
Hà Chí Khiêm suy nghĩ một lát, nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy! Cuối cùng ai cũng không biết
Trần Thương đóng lại xấp tài liệu được in ra đang cầm trong tay, nói:
- Dù sao các anh cũng đã đối chiếu xong, tôi quay về xem một chút, không chênh lệch lắm liền đưa qua bên kia.
Hà Chí Khiêm 'ừm' một tiếng, gật đầu:
- Lần này, tôi cũng xem như là dính chút ánh sáng
- Nếu như không phải là giáo sư Trần, còn có chủ nhiệm Chu, thì làm sao mà tôi có cơ hội như thế được chứ
Trong lòng Hà Chí Khiêm có chút áy náy, vì trong chuyện này, đến cuối cùng, anh ta lại trở thành người thắng lớn nhất
Trần Thương cười cười:
- Người của mình, không cần phải nói những lời này.
- Hơn nữa, lỡ như anh cũng có cơ hội trở thành viện sĩ thì sao? Chuyện này tốt biết bao
- Anh nhìn chủ nhiệm Từ người ta, mơ mơ hồ hồ được đề danh, ngày mai phải đi tham gia nghi thức trao giải
- Làm thật tốt, sẽ có cơ hội thôi
Trần Thương nói một tiếng.
Sau khi Hà Chí Khiêm nghe thấy, trong lòng anh ta kích động khó mà khống chế được, trên mặt cũng toát ra vẻ hưng phấn.
- Cảm ơn giáo sư Trần
- Aiz, đời này của tôi, sau khi quen biết cậu, mới có ngày hôm nay.
- Trước đây làm gì dám nghĩ đến những chuyện này chứ
Hà Chí Khiêm ăn ngay nói thẳng.
Đời này của anh ta, kỳ thực giống như Từ Tử Minh của một năm trước.
Quỹ đạo phát triển, con đường nhân sinh, phương hướng tương lai của hai người, thậm chí đều giống nhau
Chuyện này thuộc về dáng vẻ có thể đoán trước được tương lai.
Mà Từ Tử Minh như một người đàn ông bắt được một chuyến xe quá giang đúng lúc
Lĩnh vực Ngoại khoa Tim của Trần Thương phát triển nhanh chóng nhưng mãnh liệt nhất, cũng có sức ảnh hưởng lớn nhất
Từ kỹ thuật động mạch vành bắc cầu, đến xây dựng Trung tâm nghiên cứu Y học động mạch vành bắc cầu.
Từ thuật thức cải tiến phẫu thuật gan, lại đến cứu vớt bệnh nhân của hội chứng Marfan
Từ kỹ thuật giá đỡ vòi voi bóc tách động mạch chủ đến đến tiếng hót làm kinh người của Hiệp hội AATS