Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1757 - Chương 1755: Từ Chối Một Miếng Bánh Béo Bỡ

Khi bac si mo hack full
Chương 1755: Từ Chối Một Miếng Bánh Béo Bỡ
 

Có đôi khi, bác sĩ giao thiệp rộng như vậy cũng là bởi vì như thế

Trên dọc đường đi, Đặng Cao Viễn nhịn không được hỏi:

- Cậu thật sự có thể phẫu thuật Parkinson không?

Trần Thương gật đầu cười cười:

- Có thể chứ sao không.

Đặng Cao Viễn đã xác nhận được câu trả lời từ chính miệng Trần Thương, cậu ta lập tức vỗ bàn một cái:

- Tốt lắm

- Đây chính là chuyện quan trọng

Vào lúc này, Trần Thương trực tiếp nói:

- Thế nhưng... Tôi không thể cam đoan xác suất thành công như thế nào, thậm chỉ là biến chứng sau phẫu thuật như thế nào tôi cũng không biết. Hiện tại, bây giờ mới có một bước tiến mới trong nghiên cứu.

Nghe thấy Trần Thương, Đặng Cao Viễn cũng không vội vã

- Đã tìm được hướng để nghiên cứu là chuyện tốt rồi, không cần phải gấp

- Nếu như có thể thành công đánh bại Parkinson, giới y học của nước ta chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp thế giới

…………

Đến Vệ Kiện ủy, chủ nhiệm Tiêu đang chờ đợi một gương mặt rất quen thuộc đến ăn cơm đó, chính là Tần Vĩnh Nghĩa

- Chủ nhiệm Tiêu, chào cô

Tiêu Nhuận Phương cười cười:

- Ngồi xuống đi, muốn ăn chút gì không, tôi mời. Nếu không thì đừng ra ngoài nói Vệ Kiện ủy chúng tôi không lo chu đáo cho cậu! Haha

Lập tức, mọi người nở nụ cười.

Người Trung Quốc rất thích nói chuyện cùng nhau trên bàn rược, hoặc trong bữa cơm. Hôm nay, cũng không ngoại lệ.

Tiêu Nhuận Phương nghiêm túc nói:

- Giáo sư Trần, cậu có suy nghĩ gì về Parkinson không?

Tần Vĩnh Nghĩa nghe thấy câu nói này Tiêu Nhuận Phương, trong lòng ông ta cũng xúc động như có điều muốn nói.

Đây chính là thực lực mang đến sức ảnh hưởng với người khác

Ông có thể thấy được sự nghiêm túc của Tiêu Nhuận Phương trong lúc lắng nghe những gì Trần Thương nói.

Cái này nói rõ ràng là cái gì?

Theo một ý nghĩa nào đó, Trần Thương đã có một địa vị tương đương với Tiêu Nhuận Phương. Ít nhất thì trong mắt bà ấy là như thế.

Thực tế, Tần Vĩnh Nghĩa không nghĩ tới Trần Thương có thể phát triển nhanh với tốc độ như vậy

Có những lúc nghĩ rằng, sau khi đến thủ đô chính mình phải chiếu cố thằng cháu rể này một chút, nhưng, bây giờ, ông ta không cần nghĩ tới việc đó...

Ngày hôm nay, chính mình có cơ hội ngồi ăn cơm cùng với hai vị đại chủ nhiệm Vệ Kiện ủy vậy mà vẫn có Trần Thương xuất hiện

Nghe thấy lời chủ nhiệm Tiêu, Trần Thương cũng không che giấu, càng không vòng vo, trực tiếp nói:

- Chuyện này... Là một chuyện lớn quan trọng! Tôi muốn chính mình tìm người để giúp mình, chứ giao cho những người khác tôi không yên tâm.

Nghe thấy Trần Thương, sắc mặt của Tiêu Nhuận Phương vui vẻ.

Trần Thương có thể nói những lời như vậy, cô ấy cảm thấy rất vui vẻ.

Tiêu Nhuận Phương cười cười:

- Được, cậu có ý tưởng như vậy là rất tôt.

- Có gì cần thì cậu cứ trực tiếp tìm đến chủ nhiệm Tần hoặc chủ nhiệm Đặng mà giúp, hai người họ sẽ biết rõ hơn, tuyệt đối không được khách sáo

- Chuyện này, giống như những gì cậu nói, là một chuyện quan trọng, mặc dù tôi không làm trong ngành y. Thế nhưng, mấy ngày nay đã nghe không ít về căn bệnh Parkinson mà cậu nghiên cứu.

- Đối với chuyện này, lãnh đạo cấp trên cũng rất xem trọng, để cho tôi và cậu liên lạc thương lượng, có vấn đề gì, mau chóng giải quyết.

- Nhất định muốn cái ngành học này, sáng tạo thành một ngành đỉnh cấp thế giới

Trần Thương nghe thấy Tiêu Nhuận Phương nói như vậy, tự nhiên vui vẻ thoải mái hơn.

Muốn nghiên cứu Parkinson thành công, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, một ngày hai ngày là có thể hoàn thành. Nó liên quan đến rất nhiều thứ.

Chuyện này cũng cần rất nhiều nhân tài! Chỉ dựa vào Trần Thương và đoàn đội khoa Ngoại thần kinh của cậu ấy thì không thể nào nghiên cứu được.

- Cám ơn chủ nhiệm Tiêu

Tiêu Nhuận Phương gật đầu:

- Ăn cơm trước đi.

Khi Trần Thương rời đi. Đột nhiên, Tiêu Nhuận Phương nói:

- Đúng rồi, chủ nhiệm Tần, cậu ở Vệ Kiện ủy cũng đã lâu, năng lực có, tố chất cũng có, cậu biết rõ tất cả mọi người mà. Thế nhưng... Tôi và chủ nhiệm Đặng đã thảo luận, cảm thấy cậu là người thích hợp để hỗ trợ Trần Thương. Năm nay, chủ nhiệm Vệ Kiện ủy tỉnh Đông Dương cũng đã sắp về hưu. Hơn nữa, trung tâm y tế dự phòng Trung Quốc đang tìm vị trí chủ nhiệm, cậu có cân nhắc không?

Nghe thấy câu nói này, Tần Vĩnh Nghĩa trực tiếp sửng sốt

Ông ta ngẩng đầu nhìn Tiêu Nhuận Phương và Đặng Cao Viễn một cái, hai người đều nhìn mình mà cười.

Tần Vĩnh Nghĩa nhịn không được im lặng, thật sự là một chuyện rất cám dỗ và cần được đưa ra lựa chọn.

Phải biết rằng, ở phòng đối ngoại, ông ta căn bản không thể phát hiện bản lãnh của mình.

Thế nhưng hiện tại thì thế nào?

Vệ Kiện ủy tỉnh Đông Dương, thực sự là một đơn vị quyền lực.

Tỉnh Đông Dương lớn nhất không phải là chức vụ chính sách, mà vì có Trần Thương ở Đông Dương

Hiện tại, chức vị hệ thống y tế ở tỉnh Đông Dương có thể là một miếng bánh béo bỡ.

Một người bình thường cũng có thể nhìn thấy được tiềm năng này

Nếu thật sự Tần Vĩnh Nghĩa đi đến tỉnh Đông Dương, Tần Hiếu Uyên là hiệu trưởng y khoa Đồng Dương, Tần Nhạc Minh là viện trưởng bệnh viện tỉnh Tâm Huyết Quản, còn ông ta sẽ là chủ nhiệm Vệ Kiện ủy

Đây quả thực là một gia đình hệ thống ngành y tỉnh Đông Dương! Đây không phải một gia đình tầm thường

Thế nhưng... Tần Vĩnh Nghĩa do dự rất lâu, sau đó hít sâu một hơi:

- Tôi... Còn phải cân nhắc giữa trung tâm Kiểm soát quốc gia và trung tâm phòng ngừa Dịch bệnh.

Sau khi nghe thấy câu nói này, tất cả mọi người lập tức sửng sốt một chút

Trần Thương cũng tò mò nhìn Tần Vĩnh Nghĩa.

Mặc cho ai cũng biết, đi đến tỉnh Đông Dương là miếng bánh, tiền đồ sự nghiệp về sau không cần phải nói, một mảnh tươi sáng

Quan trọng nhất chính là đến tỉnh Đông Dương sẽ phát triển sự nghiệp rất tốt! Đây chính là điều kiện được trời ưu ái cho...

Nhưng ai có thể nghĩ tới, Tần Vĩnh Nghĩa lại chọn trung tâm Kiểm soát và trung tâm phòng ngừa Dịch bệnh!?

Tiêu Nhuận Phương và Đặng Cao Viễn nhìn Tần Vĩnh Nghĩa một cái, có chút hiếu kỳ, nhưng trong lòng lại đều rất thưởng thức

- Cái này thật là... Vất vả cho chủ nhiệm Tần

Tần Vĩnh Nghĩa cười cười:

- Đây đều là tôi phải làm.

...,…

Khi Trần Thương trở về, Tần Vĩnh Nghĩa là lái xe, hai người cứ như vậy vừa đi vừa nói.

Trần Thương có chút hiếu kỳ mà hỏi:

- Cậu ba, vì sao cậu lại tuyển chọn trung tâm Kiểm soát và trung tâm phòng ngừa Dịch bệnh?

Tần Vĩnh Nghĩa cười cười:

- Chúng ta đều đi Đông Dương, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của cháu, mà còn... Ai cũng cho phép chúng ta đi đến Đông Dương, thời gian dài mà xem, chúng ta làm được gì?

- Hiện tại, trung tâm dự phòng khống chế bệnh tật quốc gia rất được coi trong, cậu rất xem trọng ngành nghề này... Cậu cảm thấy chính mình có thể làm được.

Trần Thương chào tạm biệt Tần Vĩnh Nghĩa, sau đó, trở lại phòng ban cũng đã hơn hai giờ.

Vào lúc này, mọi người vẫn còn nghỉ trưa.

Đúng lúc Trần Thương đi tới phòng trực ban, đã nghe thấy tiếng nói ầm ĩ của mọi người

Có hai người cãi nhau?

Cãi nhau ở khoa cấp cứu không phải là một chuyện hiếm thấy, có đôi khi lại làm tổn thương nhau. Đây cũng không phải là chuyện gì lớn.

Chẳng qua là... Khi, Trần Thương khi đi ngang qua phòng trực ban, chợt phát hiện có gì không đúng.

Đó cũng không phải người bệnh cãi nhau, mà là... chủ nhiệm Kiều Thành An?

Lão Mã thấy Trần Thương tới, tranh thủ thời gian ngăn lại, nhỏ giọng nói:

- Đừng đi qua

Trần Thương nhịn không được hỏi:

- Thế nào? Xảy ra chuyện gì?

Bình Luận (0)
Comment