Hơn nữa, tỉnh Đông Dương còn kết nối với năm tỉnh và mười ba thành phố, là khu vực giao thông đầu mối then chốt của Trung Nguyên, có ba sân bay quốc tế, xe lửa và đường sắt cao tốc đến hầu hết các nơi trong đất nước.
Lúc đó, An Dương được gọi là thành thị được xây dựng trên đường sắt
Giao thông tốt! Giá đất rẻ
Tài nguyên y tế phong phú
Đến lúc đó, sẽ hấp dẫn người đến từ các nơi khác trên cả nước.
Điểm quan trọng nhất, là vì Trần Thương.
Nơi này có giáo sư Trần.
Không bao lâu nữa, Cung Đại Trân tin rằng nơi này sẽ trở thành một trung tâm Y tế số một trong nước.
Nếu như không phải vì tài chính căng thẳng, cô ta còn muốn tiếp tục đầu tư bất động sản.
Sau khi Trần Thương nói xong, đã rời đi, buổi trưa về nhà ăn cơm, buổi chiều anh cần phải quay lại thủ đô.
Mà lúc này, trong văn phòng, Hà Tiến còn chưa kịp hồi phục từ lúc khiếp sợ vừa nãy
Bản thân... Phải đi theo viện sĩ Cung để làm đề tài của giáo sư Trần?
Hạnh phúc đến quá nhanh giống như gió xoáy?
Mọi người xung quanh đều một mặt ao ước nhìn vào Hà Tiến, tức giận bất bình nói:
- Lão Hà, hôm qua cậu ủy khuất để tôi mời cậu đi uống rượu, tên hỗn đãn nhà cậu, hôm nay lại xâm nhập tiến vào nhóm nhỏ của giải thưởng bộ khoa học kỹ thuật
- Đúng đó, vận khí cứt chó
- Uổng công hôm qua tôi còn khuyên nhủ cậu cả nửa ngày trời
- Cái gì cũng không nói, tiễn khách
....
Buổi tối, Trần Thương trở lại thủ đô, còn chưa kịp nghỉ ngơi một chút, đã nhận được một cuộc điện thoại đặc biệt.
- Giáo sư Trần, tôi là Hồng Tập cùa tổ chuyên gia.
Sau khi Trần Thương nghe điện thoại, lập tức sửng sốt một chút.
Lập tức kịp phản ứng lại
Đây có lẽ chính là đại lão.
Trần Thương là Phó tổ trưởng của tổ chuyên gia Ủy ban chăm sóc Y tế trung ương, thế nhưng phó tổ trưởng có đến sáu người, mà tổ trưởng chỉ có một người, đó chính là Hồng Tập
Đây là thế hệ thứ ba của bác sĩ Hồng Tường, và được sinh ra trong một gia đình Miêu Hồng y.
Cùng với Trương Bá Lễ và lão tiên sinh Chung đều là cấp bậc thạc sĩ y học cùng cấp.
Vì sao hiện tại Hồng Tập lại gọi điện thoại cho mình chứ?
Trần Thương vội vàng nói:
- Xin chào, chủ nhiệm Hồng.
Rõ ràng âm thanh của Hồng Tập có chút trầm thấp, ông ta nói:
- Tôi đang ở Bệnh Viện Hữu Hảo Trung Nhật, có một bệnh nhân tình huống tương đối phức tạp, cậu qua đây đi, cậu lái xe đến trước cổng bệnh viện, tôi sẽ cử người ra đón cậu.
Sau khi Trần Thương nghe thấy, gật đầu:
- Được, tôi đại khái cần khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Cúp điện thoại, Tần Duyệt có chút lo lắng nhìn qua Trần Thương:
- Sao thế?
Trần Thương nói:
- Có một bệnh nhân đặc biệt, cụ thể là ai thì anh cũng không biết, điện thoại là do lão tiên sinh tổ trưởng Hồng Tập của tổ chuyên gia Ủy ban chăm sóc y tế trung ương gọi đến.
- Em hãy ở đợi ở nhà, anh đi xem thế nào
Tần Duyệt gật đầu, nhưng... vẫn có chút lo lắng.
Cô cau mày lại, có chút không yên tâm nói:
- Anh... Anh đừng có khoe khoang quá
- Nếu như nắm chắc thì hẵng chữa, nếu như không nắm chắc thì nói... Em lo cho anh
Trần Thương thấy thế, lập tức cười cười:
- Được, anh nghe theo em, anh cũng không ngốc
- Hơn nữa, tổ chuyên gia lợi hại như thế, anh đi có lẽ chỉ là góp thêm số lượng, sẽ không có chuyện gì đâu.
Nói xong, Trần Thương đứng dậy, lên xe, lái xe rời đi.
Tần Duyệt nhìn vào bóng lưng, có chút thóp thỏm.
................
Mặc dù Hồng Tập chưa nói rõ ràng về nguyên nhân, nhưng Trần Thương cũng đoán được bảy tám phần.
Tại sao lại phải ở Bệnh viện hữu hảo Trung Nhật?
Mà không đến bệnh viện Hiệp Hòa?
Rất có thể là người nước ngoài
Hơn nữa, còn là Hồng Tập ra mặt, chắc chắn địa vị của người này không thấp
Chẳng lẽ, gần đây lại có ai đến thăm Trung Quốc sao?
Nghĩ đến đây, Trần Thương trực tiếp nói vào điện thoại:
- Tiểu E, Tiểu E, hôm nay có tin tức quốc tế gì?
Trần Thương không có ý gì khác, chỉ là muốn chứng minh mình dùng điện thoại Huawei.
....
Thực ra, bệnh viện hữu hảo Trung Nhật là hạng mục viện trợ không ràng buộc nước ngoài đầu tiên của nước mình sau lần cải cách và mở cửa.
Vào khi đó, đây cũng là một bệnh viện hiện đại hóa mang tầm quốc tế và có cơ sở vật chất tiên tiến nhất ở Trung Quốc.
Thế nhưng, sự phát triển của những năm gần đây, sự dồn dập nổi lên của các bệnh viện trong nước, nó cũng từng bước không có phong thái như trước đây.
Thế nhưng bộ phận quốc tế của Bệnh viện Trung Nhật được người nước ngoài ở hiệp hội thủ đô đánh giá là - Đơn vị đầu tiên về tỉ lệ hài lòng của người nước ngoài ở thủ đô khi khám và chữa bệnh ở Bệnh viện quốc hữu.
Trần Thương vẫn đang nghĩ ra, chỉ có thể suy đoán lung tung.
Vừa đến bệnh viện, hai ba vị bác sĩ tầm bốn mươi tuổi đã ở nơi đó cung kính chờ đợi.
Sau khi Trần Thương từ trên xe bước xuống, hai người liền vội vàng đi đến.
- Giáo sư Trần, cậu đến rồi?
- Anh giúp giáo sư Trần đỗ xe, giáo sư Trần, tôi đưa cậu lên đó
Vào lúc này, Trần Thương cũng phát hiện dường như hôm nay bệnh viện có chút khác thường.
Bởi vì xung quanh đỗ rất nhiều xe cảnh sát.
Sau khi Trần Thương nhìn khắp bốn phía, liền theo người đàn ông đi vào bên trong.
- Giáo sư Trần, trực tiếp đến phòng phẫu thuật luôn
Người đàn ông nói thẳng, anh lập tức sửng sốt một lát, trực tiếp đến phòng phẫu thuật?
Gấp gáp như thế sao?
Thần thần bí bí, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lúc đi ngang qua phòng phẫu thuật, Trần Thương vậy mà lại nhìn thấy đám người Tiêu Nhuận Phương cũng đang ở đây
Còn là lãnh đạo lần trước
Trần Thương còn tưởng rằng hôm nay có thể gặp được lãnh đạo lớn, dù sao có nhiều người như vậy, không ngờ rằng lại không gặp được.
- Chào lãnh đạo, chào chủ nhiệm Tiêu
Trần Thương chào hỏi.
Tiêu Nhuận Phương quan tâm hỏi:
- Tôi nghĩ là cậu đến An Dương rồi, về lúc nào vậy?
Trần Thương:
- Hôm nay mới về đến, lúc nhận được điện thoại của tổ trưởng Hồng là mới vừa xuống xe.
Lúc này lãnh đạo cũng cười nói:
- Vậy quá đúng lúc rồi, nếu như đã đến rồi, thì vào xem thử đi.
Trần Thương gật đầu, tò mò hỏi một câu:
- Ai bị bệnh thế?
Tiêu Nhuận Phương nói:
- Vợ chồng William đến thăm Trung Quốc, kết quả là vương tử William đau đớn té xỉu.
Trần Thương nhìn thấy thái độ của hai người, dường như cũng không quá để ý.
Thế nhưng, dù sao cũng là vương tử, đột nhiên té xỉu ở Trung Quốc, chắc chắn là phải tích cực cứu chữa.
Trần Thương thay quần áo, đi về phía phòng phẫu thuật.
Lúc này, trong phòng phẫu thuật đã có một đám người vây quanh.
Lão tiên sinh Hồng Tập năm nay đã bảy mươi tuổi, nhưng vẫn đứng ở vị trí mổ chính.
Nhìn thấy một màn này, Trần Thương không khỏi sửng sốt.
Vị đại lão này đích thân lên bàn phẫu thuật, đã xảy ra chuyện gì?
Y tá nhìn thấy Trần Thương đến, tranh thủ thời gian giúp mặc quần áo phẫu thuật.
Bên trong gian phòng có rất nhiều người, mọi người đều đang thảo luận bệnh tình.
Sau khi Hồng Tập nhìn thấy Trần Thương, chủ động lên tiếng chào hỏi:
- Giáo sư Trần đến rồi
Anh gật đầu:
- Xin chào tổ trưởng Hồng
Nghe thấy âm thanh của Hồng Tập, những giáo sư chuyên gia ở xung quanh quay người dồn dập nhìn về phía Trần Thương, gật đầu tỏ ý.
Anh còn phát hiện có người quen, Tiết Chính Nhận và Dương Minh cũng đều ở đây.
Có thể thấy, ở đây toàn là đại lão.
Lúc này, phẫu thuật chính thức tiến hành.
Trần Thương không chen đi qua, mà từ xa nhìn vào.