Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1811 - Chương 1809: Trần Thương, Tôi Muốn Tặng Trang Viên Hồng Kông Của Tôi Cho Anh

Khi bac si mo hack full
Chương 1809: Trần Thương, Tôi Muốn Tặng Trang Viên Hồng Kông Của Tôi Cho Anh
 

- ...

Các chuyên gia người Anh thấy cảnh này lập tức sửng sốt.

Châm cứu? Bọn họ đã từng gặp qua

Nhưng vì sao khoa ngoại phẫu thuật cần kim châm cứu?

Đây tuyệt đối không phải là một ca phẫu thuật thần kinh hiển vi khoa ngoại của y học hiện đại

Các loại máy móc hiển vi khoa Ngoại thần kinh kia chắc chắn là để che giấu tai mắt người khác

Các người thậm chí còn chuẩn bị cả kim châm cứu, khẳng định là sợ chúng ta phát hiện bí mật của các người, tuyệt đối là như vậy.

Không sai

Ngay lúc này, Trần Thương cầm đèn nội soi bằng tay trái, đầu ngón tay nắm kim châm cứu giống như đang cầm đũa

Mà cùng lúc đó, kim châm cứu cứ như vậy mà xâm nhập vào vết mổ

Tiếp đó nhẹ nhàng chuẩn bị kích thích khu vực dây thần kinh não số V của người bệnh

Thấy cảnh này! Đám người Anh phẫn nộ

Chúng ta đã biết, đây là khoa ngoại phẫu thuật của người Trung Quốc các người

Bọn họ đã nhìn thấy những thủ pháp này

Trần Thương đã từng biểu diễn cho thế giới xem.

Đây rõ ràng là Kỹ Thuật Đũa trong truyền thuyết

Các người còn muốn ẩn tàng cái gì nữa

Tất cả đã bại lộ rồi.

- ‘Tiểu Lý Phi Đao’ trong công phu Trung Quốc’ + Châm cứu + ‘kỹ thuật Đũa’

Cậu đã bại lộ toàn bộ ba thao tác hạch tâm, cậu còn bảo chúng tôi không thể học theo?

Các người chơi châm cứu mấy ngàn năm, chơi đao pháp cũng không biết bao lâu rồi, đũa là kỹ xảo xâm nhập sâu vào gen.

Các người bảo chúng ta phải học tập như thế nào?

Bọn họ khóc không ra nước mắt.

Mà lúc này, Trần Thương căn bản không hề chú ý tới cảm nhận của bọn họ.

Thay vào đó, anh điều khiển kim châm cứu cẩn thận chạm vào dây thần kinh III

Vừa được kích thích trong nháy mắt, sắc mặt của William lập tức thay đổi.

Đau đớn

Đau đớn xuyên tim

Cơn đau kịch liệt khiến trên đầu anh ấy đổ mồ hôi ròng ròng, cũng may gây mê khiến anh ấy không cách nào làm ra phản ứng.

Thấy William đau đớn

Trần Thương mỉm cười

Nụ cười này... Trong mắt của mẹ William, Nữ Hoàng Alisa, thì đây chính là nụ cười của ma quỷ

Con trai tôi đã đau thành như vậy mà ngươi còn cười được?

Lúc này, Trần Thương đang quan sát phản ứng đau đớn của bệnh nhân để đạt được lựa chọn chính xác hơn về thiết kế vị trí rạch mổ.

Ngay lúc đó, anh nhẹ nhàng hạ xuống dao mổ

Đúng

Cứ như vậy một chút

Trần Thương tự tin cầm dao

Sau một lần cắt, không cần kiểm tra lại

Là tiêu sái như thế.

Tất cả mọi người thấy William đột nhiên trầm mặc

Không sai

Vào khoảnh khắc Trần Thương lấy dao mổ ra, William cảm nhận được cơn đau đột nhiên biến mất

Giờ phút này, anh mỉm cười nói với William:

- Xong rồi

William không nhịn được sửng sốt một chút, rõ ràng có chút không tin.

Thế nhưng... Anh ấy thật sự không còn đau nữa

…………

Thời gian gây mê cục bộ không dài lại thêm việc bản thân Chu Hạc rất am hiểu gây mê cục bộ.

Vì lẽ đó, thời gian bình thường sẽ không vượt qua ba phút, lúc này vẫn còn một khoảng thời gian nữa trước khi thuốc mê hết tác dụng.

William không thể tưởng tượng được mà nhìn Trần Thương, kinh ngạc hỏi:

- Trần! Tôi... Tôi thực sự khỏi bệnh rồi?

Trần Thương mỉm cười đáp:

- Đương nhiên

Sau đó, Trần Thương giao việc còn lại cho đám người Ngô Huy và Tiết Chính Nhận.

- Đóng sọ

Nghe được câu này, mọi người xung quanh đều kinh ngạc

Tự tin như vậy sao? Không cần kiểm tra lại?

Hoàn toàn chính xác! Không cần kiểm tra lại.

Ca phẫu thuật này chỉ cần thao tác đủ tinh chuẩn thì không cần phải kiểm tra lại.

Hơn nữa, bản thân ca phẫu thuật này là dùng kim kích thích dây thần kinh não số V, cho nên sẽ rất khó xảy ra sai sót.

Thấy Trần Thương phẫu thuật thành công, hai vợ chồng Nữ Hoàng Alisa vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

- Phẫu thuật thành công rồi sao?

Tiêu Nhuận Phương gật đầu:

- Có lẽ là vậy.

Nghe được câu khẳng định của Tiêu Nhuận Phương, Nữ Hoàng Alisa và Hoàng Thân Philip liếc nhau.

Hình như... Cảm giác cũng không khó

Ngay từ đầu đặt dao vào có chút đơn giản, các bước tiếp theo... độ khó không lớn

Alisa nhìn vị giáo sư Viện y học Hoàng gia đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:

- Cậu xem hiểu không?

Vị giáo sư này không đứng ở hiện trường cho nên mãi không biết cảm giác trong lúc phẫu thuật.

Ông ta cảm thấy chẳng khác gì nhìn một ca phẫu thuật bình thường, hình như….. Rất đơn giản, chỉ có vài bước: Mổ sọ, cắt, đóng sọ

- Ừ, tôi đã hiểu

Alisa vui mừng gật đầu.

Tốt

Nếu ông ta hiểu, như vậy đám người đi vào phòng mổ nhất định cũng hiểu.

Nghĩ tới đây, Nữ Hoàng Alisa đột nhiên cảm giác thấy chuyến đi tới Trung Quốc lần này không lỗ

Thậm chí có thể nói là kiếm lời lớn.

Phẫu thuật đi đến giai đoạn kết thúc.

Tâm trạng của Trần Thương cũng dần dần nhẹ nhàng.

Anh nhìn Hồ Truyền Bang:

- Chủ nhiệm Hồ, khi nào có thời gian tôi sẽ mở một buổi giảng cho người khoa Ngoại thần kinh, giới thiệu tất cả các phương án phẫu thuật cho chứng đau dây thần kinh số V.

- Chỉ cần các anh cố gắng nghiên cứu thì sẽ có thể đạt được thành quả

Hồ Truyền Bang nghe vậy vội vàng gật đầu:

- Được, cám ơn giáo sư Trần

Đám người Anh trong phòng mổ nghe thấy lời nói của Trần Thương lập tức nổi giận

Người nhìn đi

Xem cậu ấy tự tin chưa kìa?

Cái này mà cũng dám học?

Vậy mà còn nói không phải phương án phẫu thuật chuyên dụng của người Trung Quốc

Đây căn bản là thiết kế riêng cho người Trung Quốc bọn họ.

Hừ

Không ngờ bọn họ lại dùng công phu Trung Quốc để làm phẫu thuật, chúng ta sẽ báo cho Nữ Hoàng hành vi bật hack vô nhân đạo này, để Nữ hoàng công khai phê bình

Cuối cùng, đám người Ngô Huy hoàn thành công tác tiếp theo, phẫu thuật chậm rãi kết thúc

Kết thúc rất bình thản khâu lại rất nhanh.

William không hề phát ra âm thanh nào.

Thế nhưng... Phẫu thuật đã hoàn thành.

Sau khi thuốc gây mê cục bộ đã hết, William đột nhiên ‘nổi máu ác độc’, anh ấy nhìn Trần Thương rồi hỏi:

- Tôi có thể thử một lần chứ? Cậu có nước đá không?

Trần Thương sững sờ hỏi lại:

- Anh muốn làm gì?

William hung tợn nói:

- Tôi muốn kích thích dây thần kinh não số V đáng chết kia, tôi muốn nhìn thử nó có đau hay không

Trần Thương lập tức dở khóc dở cười.

Đau dây thần kinh số V sẽ càng nặng thêm khi bị kích thích bởi lạnh nóng, gió thổi.

William đã quên mất cảm giác khi uống nước đá là như thế nào.

Trần Thương cười, quay sang hỏi y tá:

- Ở đây có nước đá không?

Y tá không nhịn được mỉm cười, trong phòng mổ có đặt một ít đồ uống lạnh cho giáo sư Trần, để cậu ấy uống giải khát những lúc ra mồ hôi.

Đang lúc nói chuyện, y tá mang tới một bình nước hiệu Nhịp Đập.

William cầm bình nước, trong lòng anh ấy có chút sợ hãi, sau đó cắn răng một cái, đổ nước vào miệng

Sau khi uống xong, William lập tức mừng rỡ

Sảng khoái! Dễ uống

Đã bao nhiêu năm rồi anh ấy không có uống lạnh?

Cuối cùng, anh ấy cũng khỏi bệnh rồi sao?

Sau bao nhiêu năm thì chứng đau dây thần kinh số V của mình cũng đã biến mất

- Giáo sư Trần! Tôi khỏi rồi, cám ơn anh! Thật sự cám ơn anh

- Anh là người bạn tốt nhất của William tôi

- Tôi phải cám ơn anh thật tốt, tôi muốn tặng trang viên Hồng Kông của tôi cho anh

- ...

Nghe William nói năng lộn xộn, Trần Thương có chút đau đầu

Anh đừng nói nữa

Đại ca

Đây là phòng mổ, tại sao người Anh các anh lại ngốc như vậy chứ?

Tặng lễ nào có đưa quang minh chính đại như vậy

Nhiều người nhìn như vậy, anh nói huỵch toẹt ra có phải khiến tôi xấu hổ không?

Khẳng định là anh không thành tâm muốn đưa cho tôi

Bình Luận (0)
Comment