Mà vị bạn học cũ Đặng Thành Châu này không giống với Ngô Đồng Phủ đột nhiên ấn mở điểm kỹ năng.
Đặng Thành Châu không thích lâm sàng, từ đầu đến cuối đều cảm thấy học lâm sàng làm gì có tiền đồ?
Làm bác sĩ cả một đời có thể cứu bao nhiêu người?
Thế nhưng làm nghiên cứu thì khác, nghiên cứu được một loại thuốc mới thì sẽ tạo phúc cho biết bao người.
Vì lẽ đó nên Đặng Thành Châu đã đổi nghề làm nghiên cứu khoa học.
Sau đó từ nghiên cứu khoa học chuyển sang làm biên tập cho một vài tạp chí, thậm chí ông ta đã làm《 The Lancet 》 một thời gian dài, sau đó chuyển sang làm tổng biên ở 《 The World’s Best Hospitals 》.
Vừa vặn có nhiệm vụ phỏng vấn Ngô Đồng Phủ, cho nên ông ta đích thân đến đây, thuận tiện giao con trai của mình cho vị bạn học cũ này.
Ngô Đồng Phủ nghe xong thì nhìn thấy một thanh niên anh tuấn đứng bên cạnh bạn cũ, một thân áo vest mang theo vài phần phong cách Anh, ông mỉm cười:
- Đây chính là Đặng Minh à, thật là một đứa nhỏ tuấn tú, đẹp trai hơn cha cậu lúc còn trẻ nhiều
Đặng Minh lễ phép gật đầu, cười nói:
- Xin chào chú Ngô.
Đặng Thành Châu cố ý nghiêm khắc nói:
- Con phải gọi là viện trưởng Ngô.
- Về sau tới đây đi làm cũng không thể gọi là chú Ngô.
Đặng Thành Châu nói:
- Lão Ngô, lần này tôi tới đây còn có một chuyện về Đặng Minh, tôi và mẹ của nó đều không muốn để nó ở lại nước ngoài, muốn nó về nước.
- Nó... Không an phận, mấy năm trước làm bác sĩ không biên giới hai năm, chạy qua Afghanistan, đi qua Nam Phi, thực sự là khiến tôi và mẹ nó lo lắng không thôi.
- Mặc dù không an phận, nhưng kiến thức chuyên môn của nó vẫn tương đối đáng tin cậy, cấp cứu y học không tệ, tôi đây cũng là nâng hiền không tránh thân, thuận tiện tiến cử cho anh.
- Anh có thể cho nó làm một thời gian, nếu thích hợp thì lưu lại, còn nếu không thích hợp cứ việc đuổi, tôi sẽ không nói bất cứ câu nào.
- Anh nghĩ như thế nào?
Ngô Đồng Phủ không đáp ứng ngay lập tức, mà là khẽ gật đầu rồi nhìn Đặng Minh, hỏi:
- Tiểu Minh…. ý của cháu như thế nào?
Đặng Minh nhìn Ngô Đồng Phủ, mạch suy nghĩ rất rõ ràng:
- Cháu nghe theo những gì chú Ngô sắp xếp.
Nghe được câu này, Ngô Đồng Phủ lập tức có thêm một chút hảo cảm với Đặng Minh.
Dù sao thì những tiểu tử có chút thành tích ở nước ngoài thường dễ dàng nôn nóng.
Đặng Thành Châu thở dài:
- Tiểu tử này cũng không nhỏ, ba mươi mốt rồi, tôi cũng không muốn nó tìm một cô vợ ngoại quốc, thành thật trở về đi làm, kết hôn sinh con
- Con xem Trung tâm cấp cứu chúng ta cũng có nền tảng rất tốt, năm nay chắc có thể lọt vào top 100 bệnh viện hàng đầu thế giới, xếp hạng ngành học cũng không tệ.
- Con đã đến rồi thì cố gắng làm cho tốt, cũng học hỏi chú Ngô, về sau làm viện sĩ
Nghe Đặng Thành Châu nói như vậy, Ngô Đồng Phủ không nhịn được lườm ông ta một cái.
Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, ông đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói:
- Ừ, thế này đi, tôi sẽ được phân tới khoa cấp cứu số sáu.
Đặng Minh gật đầu:
- Vâng! Cám ơn chú Ngô.
……….
Trần Thương đang ngồi bên trong văn phòng.
Anh khẽ xoa khóe miệng, nhìn phần thưởng vừa mới giành được.
[ Đinh! Xin chúc mừng ngài, đã điều trị thành công cho William và sẽ nhận được phần thưởng… Đinh! Nhận được các vật phẩm đặc biệt: Máy mô phỏng cảnh tượng hiện trường cấp cứu! ]
[ Máy mô phỏng cảnh tượng hiện trường cấp cứu: Vật phẩm đặc biệt, có thể kích hoạt và ghi lại cảnh cấp cứu, đồng thời thực hiện mô phỏng lại cảnh để có được phương án cấp cứu hiệu quả nhất! ]
Trần Thương nhìn phần thưởng này, có chút ngẩn người vui mừng.
Thành thật mà nói, đây không phải là phần thưởng tốt nhất.
Nhưng đó chắc chắn là phần thưởng mà anh đang cần nhất.
Cấp cứu y học, có một nửa là tiến hành ở hiện trường cấp cứu.
Để điều trị nhanh chóng và hiệu quả thì bước xử lý đầu tiên là quan trọng nhất.
Ví dụ, người bệnh bị gãy xương thì xử lý như thế nào?
Ví dụ, người bệnh bị chảy máu thì làm thế nào để cầm máu?
Ví dụ, trái tim đột nhiên ngừng đập thì giải quyết như thế nào?
Hiện trường cấp cứu có thể nói là khâu quan trọng nhất của quá trình điều trị trước khi nhập viện.
Cảnh tượng thu được?
Đây thì dễ hiểu
Bản thân mình ở khoa cấp cứu, sẽ nhìn thấy được nhiều loại bệnh của các bệnh nhân tuyến một, đến lúc đó tiến hành mô phỏng cảnh tượng sẽ thuận tiện hơn nhiều
Nhưng lúc này, anh lại ảo não xoa huyệt thái dương.
Bởi vì càng muốn nghiên cứu sâu, anh càng phát hiện ra những vấn đề mình muốn thực hiện khó đến mức nào
Thật sự rất là khó khi muốn viết ra một bản ‘Cấp Cứu Y Học’ khiến bản thân Trần Thương tự cảm thấy hài lòng.
Bản thân anh cũng đã tham gia vào rất nhiều chuyên ngành như phẫu thuật tổng quát, phẫu thuật gan mật, ngoại khoa tim, ngoại khoa tay nhưng đến bây giờ anh vẫn chưa biết hạ bút viết như thế nào.
Rất khó khăn
Tuy nhiên, những cái càng khó, thì bây giờ càng làm cho Trần Thương có cảm giác khiêu khích.
Bởi Trần Thương biết nếu như bản thân không làm được chuyện này, anh thực sự không nghĩ ra được ai so với mình có tiếng nói tốt hơn để có thể làm được.
Sau giờ trưa, khi cả người cảm thấy có chút uể oải.
Trần Thương dựa lưng vào chiếc ghế ông chủ mà lão Mã mua, nó còn có chức năng tự động mát xa nên anh dựa vào và nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Buổi chiều, anh còn có kế hoạch đi một chuyến đến Viện hàn lâm khoa học y tế.
Hiện tại, Trần Thương chỉ có hai việc, một là đứng vững vị trí sau cùng trong ban, hoàn thành tốt các nghiên cứu nâng cao của bản thân.
Một việc nữa là tốt nhất là đẩy nhanh tiến độ Parkinson càng nhanh càng tốt.
Bản thân Trần Thương cũng không tin là bệnh tật không thể nào đạt được đến tiến độ 100 %.
Bởi vì bản thân y học cũng là một ngành học đang phát triển, nên bây giờ bất cứ lý luận nào đưa ra cũng có thể sẽ bị lật đổ.
Vì vậy, những gì mà Trần Thương phải làm không phải là tìm ra tất cả các bệnh Parkinson.
Mà có thể làm được càng nhiều càng tốt: Phòng ngừa, điều trị, can thiệp sớm và nhanh chóng phát hiện ra được nguyên nhân phát bệnh.
Vậy là đủ.
[ Trạng thái hướng dẫn hỗ trợ nghiên cứu khoa học ] Trần Thương chưa từng dùng nó và chưa biết cảm giác sử dụng nó là như thế nào, nên hôm nay vừa đúng dịp có thể thử.
2 giờ 30 phút chiều xe chạy đến khu vực thực nghiệm, hiện giờ thì hầu hết nhân viên bảo vệ ở đây đều đã biết đến Trần Thương.
Ông ta khéo léo cất tiếng chào:
- Giáo sư Trần, đã đến rồi ạ.
Trần Thương gật đầu cười, anh lấy thuốc lá từ trong xe ra đưa cho ông ta một hộp.
Anh rất ít khi hút thuốc nhưng trong xe vẫn luôn có, để tiện lúc cần cảm ơn người trông giữ xe ở bãi đỗ, hoặc thi thoảng để giải tỏa tâm trạng buồn chán anh sẽ đem ra hút.
- Bác Trương, cảm ơn bác.
- Ai da, giáo sư Trần, cậu khách khí quá rồi.
Nhìn thấy thuốc lá Trần Thương đưa cho, người bảo vệ đỏ mặt cười cảm ơn một tiếng.
Trần Thương đi đến khuôn viên, anh nhanh chóng tìm đến được tòa nhà có phòng thí nghiệm chuẩn bị đi đến.
Nơi này đã không phải là nơi ở động vật như trước đây mà đã được thay đổi, bên trong là phòng thí nghiệm đạt tiêu chuẩn sạch sẽ vô trùng.
Trần Thương thay đổi quần áo, sau đó cửa tự động mở ra.