Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1840 - Chương 1838: Đến Cùng Đã Xảy Ra Chuyện Gì?

Khi bac si mo hack full
Chương 1838: Đến Cùng Đã Xảy Ra Chuyện Gì?
 

Nói thật, ngay cả Kỳ Liên Sơn sau khi đọc qua các mục ưu đại cũng có chút động tâm.

Nhìn sang hai tòa cao ốc cỡ lớn dành riêng cho nghiên cứu khoa học, tim Kỳ Liên Sơn và mấy người Chương Mục đều đập thình thịch

Trần Thương thật sự đã làm được

Ít nhất, Trần Thương đã tranh thủ được cho bọn họ một mảnh đất dung thân.

Toà cao ốc chỉ dành riêng cho nghiên cứu khoa học như thế này, có thể tìm thấy ở nơi đâu?

Kế hoạch ưu đãi nhân tài như thế này, nơi nào có thể làm được?

May mắn, chúng ta có Trần Thương.

Không có Trần Thương, chúng ta có thể tìm được hoàn cảnh cuộc sống và làm việc ưu đãi như thế này ở nơi đâu?

Vu Song Dũng nhịn không được nói:

- Chuyện này... Khổng Tường Dân thật sự quyết đoán. Chấp nhận trả cái giá lớn như thế để thu hút và đãi ngộ nhân tài. Ngài ấy quả là một vị lãnh đạo có năng lực và vô cùng quyết đoán

- Lãnh đạo như vậy vô cùng hiếm có

Cùng cấp bộ, nhưng giữa Kỳ Liên Sơn và Khổng Tường Dân lại có sự khác biệt rất lớn.

Phải biết rằng tỉnh Đông Dương là chính phủ cấp một, nắm giữ khoa học kỹ thuật, huyết mạch phát triển kinh tế của cả một tỉnh…..

Kỳ Liên Sơn nghe thấy vậy, hắn lắc đầu:

- Phải, cũng không phải.

- Không thể phủ nhận, lãnh đạo Khổng Tường Dân thật sự là lãnh đạo có can đảm có quyết đoán, nhưng, mấu chốt chân chính để ông ấy quyết định đi làm chuyện này vẫn là ở Trần Thương.

- Trên thực tế, Khổng Tường Dân đang tham gia vào một canh bạc khổng lồ

- Ông ấy đánh cược vào Trần Thương.

- Ông ấy cảm thấy, chỉ cần Trần Thương ở An Dương mấy năm thời gian thôi, cậu ấy sẽ biến An Dương thành một thành phố đặc biệt, thậm chí là một thành phố có địa vị chủ đạo, đỉnh cao trong lĩnh vực nghiên cứu y học khoa học.

Nghe thấy Kỳ Liên Sơn phân tích như thế, Vu Song Dũng đột nhiên hiểu ra, nhưng ông ấy vẫn có chút hiếu kỳ, hỏi lại:

- Viện trưởng Kỳ…..Một người làm sao có thể thành công tạo ra được thành phố như vậy? Trần Thương...

Kỳ Liên Sơn trực tiếp lắc đầu, ngắt lời hắn:

- Không, Trần Thương có thể

Nghe thấy giọng của Kỳ Liên Sơn chắc chắn như vậy, Vu Song Dũng cũng không tranh cãi nữa.

Người nãy giờ toàn bộ quá trình vẫn luôn bảo trì im lặng là Chương Mục, nhưng thực ra ông mới là người trong cuộc quan trọng nhất.

Sau khi ông thấy tin tức này, lập tức xông ra cửa rời khỏi

Ông muốn đem tin tức này nói cho mọi người.

Để mọi người chờ chút! Chờ một chút

Bởi vì có một người vẫn luôn âm thầm cố gắng vì bọn họ.

Mặc dù Trần Thương không hề nhắc đến dù chỉ một chữ, thế nhưng Chương Mục biết rõ, muốn thu hoạch nhất định phải bỏ ra nỗ lực. Với thành quả to lớn như vây, Trần Thương đến cùng đã phải nỗ lực bao nhiêu?

Nghĩ tới đây, Chương Mục đột nhiên đỏ mặt.

Giáo sư Trần, người ta thậm chí có thể nói là một người không quen biết, nhưng cũng sẵn sàng cố gắng vì bọn họ như vậy.

Mà chính bản thân ông, dưới áp lực lại lựa chọn trốn tránh.

Lúc này, Chương Mục quyết định, ông muốn mang theo đám người anh chị em này đi theo Trần Thương làm ra một sự nghiệp lẫy lừng.

Không thể phụ lòng giáo sư Trần, không thể phụ lòng nhân dân tỉnh Đông Dương.

Chương Mục đã đưa ra quyết định, không chần chờ thêm nữa, ngay lập tức gọi điện thoại cho Trần Thương.

Ông dùng giọng chân thành nhất của mình nói:

- Giáo sư Trần, cám ơn cậu

Trần Thương biết rõ vì sao ông lại nói như thế, anh cười cười:

- Viện trưởng Chương, ngài đừng nóng vội, ước hẹn một tuần còn chưa tới

- Sau mấy ngày nữa, tôi sẽ mang đến một lễ vật có thành ý nhất coi như cho mọi người một lời giải thích thoả đáng.

Câu này của Trần Thương khiến cho Chương Mục vô cùng sửng sốt

Cái này... Thành quả to lớn như vậy vẫn chưa đủ?

Ước hẹn một tuần.

Hôm nay đã là ngày thứ năm.

Giáo sư Trần rốt cuộc muốn làm gì?

Chẳng lẽ cậu ấy còn một con át chủ bài vẫn đang ẩn tàng hay sao?

Nghĩ tới đây, Chương Mục vô cùng tò mò.

Thế nhưng, bất kể nói như thế nào.

Ông vẫn quyết định đem tin tức tốt này chia sẻ cho đám người ở viện nghiên cứu.

Để bọn họ ổn định tinh thần.

Thế nhưng… Sự tình xảy ra sau đó đã khiến cho Chương Mục ngạc nhiên đến trợn tròn hai mắt

......

Sau khi Chương Mục trở về phòng của mình. Ông lập tức triệu tập tất cả nhân viên công tác đến hội trường lớn tổ chức hội nghị.

Thời gian yêu cầu có mặt là ba giờ chiều, nhưng không đến hai giờ, hội trường đã chật kín người.

Tất cả mọi người đều kích động nhìn về phía Chương Mục.

Hành động này của mọi người lại khiến Chương Mục sửng sốt.

Ông nhìn dáng vẻ cùng thái độ của bao nhiêu con người phía dưới, thực sự giật mình

Chẳng lẽ... Mọi người đã nắm được tin tức mà ông muốn nói trong hội nghị ngày hôm nay rồi sao?

Nghĩ tới đây, Chương Mục lập tức cảm thấy thoải mái.

Trước đó vài ngày, ông đã đứng ra ước hẹn một tuần với tất cả mọi người.

Mọi người đều đang chờ đợi tin tức từ ông

Chương Mục chậm rãi lên sân khấu.

Ông cầm lấy micro, hơi cúi đầu chào tất cả mọi người. Sau đó, ông ngừng lại một chút, nhìn hơn năm trăm người đang vô cùng nghiêm túc ngồi dưới kia, Chương Mục thực sự mong muốn...

Nếu như... Nếu như tất cả chúng ta không cần phải rời bỏ lý tưởng của chính mình, không cần rời bỏ những người đồng nghiệp đã gắn bó biết bao năm qua. Điều đó không phải tuyệt vời lắm hay sao?

Sau một lát, Chương Mục nhàn nhạt lên tiếng:

- Nhìn bộ dáng của tất cả mọi người, có phải hay không mọi người đều đã biết thông báo của tỉnh Đông Dương ngày hôm nay?

Đám người nghe ông nói vậy, lập tức tiếng hoan hô sôi trào lên

- Đúng

- Đã thấy

- Giáo sư Trần quá giỏi

- Chúng ta không thua người nước ngoài

Nhìn thấy dáng vẻ của đám người phía dưới, Chương Mục đột nhiên xúc động tới sững sờ.

……………

Chương Mục nhìn đám người dưới sân khấu, đột nhiên chần chờ một lát.

Ông còn tưởng rằng mình biết được tin tức trước tiên, không nghĩ tới mọi người đều biết cả rồi.

Dù sao, đó cũng là một tin tức lớn lại thông báo công khai, mọi người biết là chuyện dễ hiểu mà. Nghĩ vậy, Chương Mục thoải mái gật đầu:

- Đúng, hiện nay, chúng ta đã có được nơi dừng chân như vậy rồi. Đãi ngộ do đối phương đưa ra rất tốt, đã giải quyết được nỗi lo về nơi ăn chốn ở cho chúng ta, tôi cảm thấy... Lựa chọn này sẽ không sai lầm

- Hiện tại, chúng ta có căn cứ, cũng sắp có tương lai

Ông vừa dứt lời.

Cả phòng họp lớn đến vậy mà đột nhiên rơi vào im lặng, im lặng đến đáng sợ

Hình như... Có điều gì đó không thích hợp

Giữa sự ồn ào náo nhiệt đến cái lặng ngắt như tờ chỉ cách nhau vỏn vẹn có ba giây thời gian.

Rốt cuộc có chuyện gì vừa xảy ra

Thấy một màn này, Chương Mục thực sự vô cùng sửng sốt.

Ông nghi ngờ nhìn thư ký, nhíu mày tỏ ý: Tôi nói sai gì à?

- Viện trưởng... Ngài đang nói cái gì?

- Cái gì có căn cứ? Người chống lưng là ai?

- Đúng vậy, có người muốn tuyển dụng chúng ta sao?

- Thật hay giả?

- Viện trưởng, đến cùng đã xảy ra chuyện gì

- ...

Nhìn thấy đám người phía dưới đang sôi nổi thì thầm thảo luận với nhau, còn bày ra dáng vẻ khó hiểu và nghi hoặc, giờ khắc này, Chương Mục cảm giác chính mình nhất định là bị bệnh thật rồi.

Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ... Đề tài mà những con thỏ trắng nhỏ này nói đến không phải đề tài mà ông đang muốn đề cập hay sao?

Cho dù Chương Mục có ngốc, cũng đoán ra được khả năng chuyện mà mình muốn nói cùng với chuyện mà mọi người biết, chính là hai chuyện hoàn toàn khác nhau

Bình Luận (0)
Comment