Nếu không có phòng thí nghiệm đỉnh cấp, không có một đám nhà khoa học ngày đêm làm việc, chắc chắn không thể đưa ra được lý luận như vậy
Dựa và vận khí ư? Cũng chắc không thể làm được
Làm công tác nghiên cứu khoa học, đôi khi vận khí lại trở thành yếu tố quyết định thành bại.
Nếu như Edison có vận khí tốt, nói không chừng lần thứ nhất đã tìm ra được dây vôn-phram.
Nếu như Newton không có may mắn, cũng sẽ không bị quả táo nện vào...
Khụ khụ
Có đôi khi, vận khí được thành lập dựa trên thiên phú và linh cảm.
Sau khi khái niệm gấp α- synuclein xuất hiện, chắc chắn sẽ mang đến một lần cách tân đối với khoa học nghiên cứu về sinh lý bệnh lý của hệ thần kinh.
Phát hiện này không chỉ được áp dụng riêng cho bệnh Parkinson, ngay cả bệnh múa giật Huntington, bệnh Alzheimer... cũng đạt được cơ hội rất lớn để đột phá.
Nhất định phải hợp tác
Một cửa ải khó khăn đang bày ra trước mặt họ, vượt qua được, chắc chắn sẽ trời quang mây tạnh
Vì vậy, Chương Mục trực tiếp nói:
- Giáo sư Trần, hiện tại tôi lập tức đi thuyết phục mọi người, mang theo mọi người cùng nhau tới An Dương
- Cậu đáng giá để chúng tôi đi theo
- Tôi đã biết chuyện cậu giúp chúng tôi giành được cao ốc thí nghiệm của tỉnh Đông Dương. Chúng tôi vô cùng cảm kích việc làm này của cậu
- Hiện tại, tôi sẽ đi triệu tập mọi người, chúng tôi sẽ rất nhanh có mặt tại An Dương
Trần Thương nghe xong, mặc dù rất vui vẻ nhưng anh vẫn nhịn không được nói:
- Giáo sư Chương, chờ một chút đã. Tài chính và dụng cụ còn chưa được chuyển tới. Tôi sẽ nhanh chóng…..
Chương Mục trực tiếp cắt ngang lời nói của Trần Thương:
- Chúng tôi không thể chờ đợi được nữa rồi
Nói đến đây, trong lòng Chương Mục lại càng thêm biết ơn Trần Thương.
Cậu ấy đã làm nhiều chuyện như vậy
- Giáo sư Trần, mặc dù tôi lớn tuổi hơn cậu không ít, thế nhưng bất luận là năng lực, quyết đoán hay can đảm... Tôi cũng không thể bằng cậu
- Đầu tiên: Cậu có thể nghiên cứu phát hiện ra sự gấp khúc của α- synuclein, cái này nói lên thành tựu của ngươi trên lĩnh vực nghiên cứu khoa học đã siêu việt của tôi! Tôi nói thật, tôi cố gắng cả đời, cũng không nghiên cứu ra thành tựu gì lợi hại.
- Thứ hai: Cậu có thể vì chúng tôi mà giành được cao ốc nghiên cứu khoa học lớn như thế ở tỉnh Đông Dương. Toà cao ốc đó tôi đã xem qua rồi, còn lớn hơn toà cao ốc trên thủ đô. Cậu lại vì mỗi người chúng tôi mà tranh thủ đến điều kiện cuộc sống tốt như vậy, tranh thủ đến chính sách đãi ngộ nhân tài rộng rãi như thế. Chỉ cần một điểm này thôi đã nói lên được thực lực và can đảm quyết đoán của cậu đều ở trên tôi. Tôi rất bội phục cậu
- Có thể đi theo người như cậu, tôi cảm thấy... Chính tôi mới là người có lợi
Sau khi nói xong, Chương Mục gật đầu tiếp tục nói:
- Giáo sư Trần, cậu đã làm quá nhiều rồi. Những chuyện tiếp theo, nếu tôi có khả năng, tôi sẽ toàn lực hoàn thành chúng
Chương Mục thực sự vô cùng cảm kích và xúc động.
Sau khi nói hết những lời gan ruột, ông cúp điện thoại và hít sâu một hơi, đứng gần cửa sổ nhìn cảnh đêm rực rỡ sắc màu của thủ đô phồn hoa, ông lúng ta lúng túng tự nhủ với lòng:
- Hẹn gặp lại, thủ đô của tôi
- Hẹn gặp lại, viện nghiên cứu của tôi
Lần này Chương Mục rời đi, nơi ông đến không còn mang tính chất của một viện nghiên cứu khoa học tầm cỡ quốc gia nữa, mà là một viện nghiên cứu khoa học hoàn toàn độc lập.
Lần này, Chương Mục rời đi, ông không cần lo lắng về tiền đồ của mình nữa.
Lúc này, điều duy nhất mà ông lo lắng chính là... Vấn đề về hoàn cảnh nghiên cứu khoa học
Ông hy vọng nơi mình đến sẽ có hoàn cảnh tương đối công bằng để nghiên cứu khoa học.
Điểm này, cuối cùng phải dựa vào bản lĩnh của Trần Thương.
Nghĩ tới đây, Chương Mục nhịn không được tự cười chính mình.
Phải chăng ông đã quá tham lam?
Nói đến hoàn cảnh kém cỏi, còn có nơi nào kém cỏi hơn nơi này nữa chứ?
Sau đó, ông cầm điện thoại lên, bấm một dãy số của bạn học cũ:
- Lão Dương, tôi không lấy được tiền của anh rồi
Lão Dương là một người bạn mở công ty y dược của Chương Mục, nghe thấy kiểu nói này của ông, lập tức cười khổ một tiếng:
- Tôi đã sớm biết anh sẽ không tới
- Nếu anh muốn tới, đã tới từ mười năm trước rồi chứ không phải kéo dài đến hiện tại đâu.
- Nói đi, lần này anh từ chối bởi vì chuyện gì?
Chương Mục mỉm cười:
- Bởi vì Trần Thương
......
Sáng ngày thứ hai, Chương Mục trực tiếp gọi điện cho căn tin, ông muốn sắp xếp một buổi liên hoan vào bữa trưa
Tiến hành ngay tại căn tin của viện.
Hình thức là tiệc đứng.
Bởi vì kiểu liên hoan này rất ít khi được tổ chức, cho nên lúc nhận được cú điện thoại từ Chương Mục, ông chủ căn tin buồn bã suy đoán, có lẽ mấy người sắp phải rời đi cho nên làm một buổi liên hoan chia tay chăng?
Ông ta nhịn không được hỏi một câu:
- Viện trưởng Chương, trong liên hoan có cần rượu không? Tôi cung cấp miễn phí.
Chương Mục gật đầu:
- Muốn
Ông chủ căn tin và Chương Mục đã quen biết khá lâu rồi. Ông ta nghĩ Chương Mục muốn uống rượu giải sầu trước khi rời đi. Ông ta sẽ cố gắng thực hiện yêu cầu có thể là cuối cùng ở viện nghiên cứu này của Chương Mục. Như vậy, khi ông ta mang rượu tới tiệc liên hoan cho Chương Mục, đã chọc giận xử trưởng tổ hậu cần.
Nên biết, làm căn tin cho viện là một công việc béo bở.
Mức trợ cấp cơm nước cho những nhân viên nghiên cứu khoa học viện rất cao.
Nếu không đảm bảo ăn uống đầy đủ dinh dưỡng thì làm sao người ta có thể công tác tốt được?
Những chức vụ như hậu cần, quản lý…..Của viện nghiên cứu khoa học là chức vụ cố định, chỉ có nhân viên nghiên cứu khoa học là lưu động.
Cho nên những nhân viên nghiên cứu khoa học đó chẳng được ai đếm xỉa tới. Ở trong này, phó viện trưởng là người có hậu trường đằng sau rất mạnh. Chương Mục là Viện trưởng nhưng chỉ có thực quyền trên mảng công tác nghiên cứu khoa học mà thôi, những công vụ khác vẫn cần phải thông qua Phó viện trưởng mới được phê duyệt.
Khi Chương Mục mới chuyển công tác vào đây, do đồ ăn trong căn tin quá kém, Chương Mục và Phó viện trưởng đã náo loạn một trận. Sau đó phải đuổi đi những nhân viên công tác trong căn tin, mọi chuyện mới dần lắng xuống.
Tiếp sau chuyện, Chương Mục gây áp lực cho nên bọn họ mới nhượng bộ mà gọi ông chủ căn tin hiện giờ vào làm việc.
Mọi người đã nghiên cứu vô cùng vất vả rồi, trên phương diện ăn uống phải đảm bảo làm sao đủ dinh dưỡng, ngay đến cả Hoàng đế của thời phong kiến còn không để cho quân lính đói nữa là chúng ta ở thời hiện đại.
Thế nhưng, việc làm này của Chương Mục đã gây ảnh hưởng tới bộ phận hậu cần.
Quốc gia cung cấp cho mỗi người năm mươi đồng tiền đồ ăn, vì các loại chi phí không thể nói tên ra nhiều đến mức ông chủ căn tin không biết tiền được trợ cấp này có phải dành riêng cho việc ăn uống hay không nữa.
Thực ra ông chủ căn tin cũng kiếm được một khoản từ đó, nhưng chung quy lại, cũng chẳng nhiều gì.
Hiện tại, Chương Mục sắp rời đi, ông chủ căn tin khẳng định cũng không tồn tại nổi nữa. Dù sao, người làm chỗ dựa cho ông ta là Chương Mục, mất chỗ dựa rồi, ông ta làm sao làm việc được đây?
Ông ta tự bỏ ra tiền của mình, mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, rượu, đồ uống. Đã là tiệc chia tay, phải chia tay cho hoành tráng.
Đi thôi! Chúc mọi người đường tương lai rộng mở