Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 1844 - Chương 1842: Viện Trưởng Chương, Tôi Không Đi

Khi bac si mo hack full
Chương 1842: Viện Trưởng Chương, Tôi Không Đi
 

Bọn họ được nhìn trực tiếp hình ảnh hai toà cao ốc hùng vĩ hiện đại hoá toàn phần trên video

Bọn họ được nhìn trực tiếp điều kiện tiện nghi của những phòng cho thuê, được nhìn thấy đối phương chính miệng cam kết sẽ đảm bảo chất lượng giáo dục tốt

Tất cả bọn họ đều trở nên vô cùng kích động

Đúng vậy! Sao có thể không hưng phấn cơ chứ?

Điều bọn họ mong muốn là gì?

Là sự nghiệp nghiên cứu khoa học của mình

Là vấn đề giáo dục con cái

Là vấn đề việc làm cho người thân

Và phương hướng phát triển trong tương lai

Những điều đó đã được giải quyết hoàn mỹ thông qua dự án trên video rồi.

Thậm chí, người ta còn mời những chuyên gia như bọn họ tới làm giáo sư cho trường học của con cái họ.

Không nói tới những chuyện khác, chỉ nói riêng về mảng học tập nghiên cứu, bọn họ chính là những tinh anh xuất sắc nhất. Để cho bọn họ trực tiếp tới trường dạy con cái mình, chắc chắn sẽ là một chuyện vô cùng thú vị, và tạo ra một vòng tuần hoàn chất lượng.

Đó là chưa kể đến hai tòa cao ốc dành riêng cho nghiên cứu khoa học.

Còn có địa điểm nào tuyệt vời hơn nó nữa không?

Có cung cấp phòng ở cho nhân tài xuất sắc.

Có phòng thuê giá rẻ cho người mới bắt đầu.

Nhu cầu được đáp ứng một cách triệt để, tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ, còn gì không hài lòng nữa đây?

Có lẽ, chỉ trừ đãi ngộ còn chưa biết, bọn họ đã không cách nào từ chối công việc này nữa rồi.

Đầu tiên, giáo sư Trần nghiên cứu ra được gấp α- synuclein, một lý luận đầu tiên và duy nhất trên toàn thế giới. Dựa trên cơ sở nghiên cứu của giáo sư Trần, bọn họ hoàn toàn có thể đạt được thành quả nghiên cứu của riêng mình.

Trong tương lai… Chắc chắn bọn họ sẽ có thành tựu của riêng mình.

Những nghiên cứu của giáo sư Trần về hội chứng Parkinson đã đạt đến tầm cao.

Thậm chí bọn họ còn đoán trước, không bao lâu nữa giáo sư Trần chắc chắn sẽ được vinh danh công trình nghiên cứu này bằng một giải Nobel

Đến lúc đó, bọn họ chính là đoàn đội trực tiếp tham gia nghiên cứu một công trình đạt giải Nobel.

Bọn họ có thể không kích động được sao?

Hơn nữa, điểm quan trọng nhất là bọn họ đã giải quyết được những lo lắng của gia đình mình

Con cái họ được giáo dục bởi những chuyên gia như bọn họ, còn gì yên tâm hơn thế nữa?

Mọi người càng suy nghĩ, lại càng vui mừng.

Một đám tiến sĩ, dạy dỗ con cái của tiến sĩ. Những đứa nhỏ được những giáo sư như bọn họ hướng dẫn, chỉ đạo.

Đặt những đứa nhỏ vào hoàn cảnh như vậy, chắc chắn chúng sẽ trở thành những đứa nhỏ ưu tú.

Chưa kể tới, vấn đề phòng ở, hoàn cảnh công tác, người ta cũng chuẩn bị kỹ càng cả rồi.

Bọn họ vô cùng thoả mãn

Nghĩ tới đây, không ai nhịn được niềm hạnh phúc đang trào dâng trong lòng.

Thực sự ra, cho dù đãi ngộ có kém một chút, bọn họ chắc chắn sẽ tiếp nhận.

Nhiều năm trải qua cuộc sống nghèo khổ rồi, làm sao không thể chịu nghèo thêm được nữa?

…………….

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều sôi trào

Hoá ra viện trưởng Chương để bọn họ chờ một chút chính là vì lý do này

- Hỏng bét, tôi muốn đồng ý quá làm sao bây giờ

- Tôi cũng muốn đồng ý

- Công việc này phúc lợi quá tốt

- Giáo sư Trần là một người tuyệt vời.

- Tôi có cảm giác, chỉ cần đi theo cậu ấy cuộc sống sẽ tốt hơn ngồi đợi ở đây nhiều

- Đúng đấy, ít nhất sẽ không bị ai chơi quy tắc ngầm.

...

Phía dưới mọi người đã bắt đầu thảo luận

Bọn họ không nghĩ tới, hoá ra ước hẹn một tuần này là giáo sư Trần đưa ra.

Hơn nữa, vì giữ gìn lời hứa với họ, giáo sư Trần đã trải qua không ít khó khăn.

Đăng bài luận văn lên tập san của tạp chí Tự Nhiên

Đi tỉnh Đông Dương cùng lãnh đạo Khổng Tường Dân đưa ra dự án thành lập căn cứ cỡ lớn chuyên phục vụ cho nghiên cứu khoa học, còn xin được rất nhiều ưu đãi và chính sách.

Cảm giác này quá tuyệt vời

- Tôi không muốn đi nước ngoài

Không biết ai đột nhiên nói một câu, Đồng nghiệp bên cạnh anh ta nhịn không được nói:

- Nếu không phải tình cảnh bắt buộc, có ai nguyện ý rời xa đất nước của mình?

- Đúng vậy, ra nước ngoài có gì tốt chứ? Chúng ta rời đi chỉ vì tìm một nơi có hoàn cảnh nghiên cứu và đãi ngộ tốt hơn mà thôi.

- Bây giờ, chúng ta đã tìm được nơi đó rồi. Giáo sư Trần của chúng ta chính là người dẫn đầu cả thế giới trên lĩnh vực nghiên cứu sinh lý bệnh lý các bệnh liên quan đến hệ thần kinh như hội chứng Parkinson hay bệnh Alzheimer

- Nhưng còn chưa biết đãi ngộ như thế nào

- Đãi ngộ kém thì sao, còn có thể kém hơn bây giờ được hả?

- Đúng đấy. Đãi ngộ kém một chút thì đã sao? Bây giờ chúng ta có nhà, con cái chúng ta được theo học tại trường cao cấp, có giáo sư chuyên gia giảng dạy. Hơn nữa, tất cả đều miễn phí. Như vậy, chúng ta còn cần tiền để làm gì nữa?

Hoàn toàn chính xác

Đối với những người làm nghiên cứu khoa học này, muốn dùng tiền... cũng không biết nên dùng vào chuyện gì.

Video rất nhanh đã kết thúc

Chương Mục nhìn dáng vẻ của mọi người nhịn không được nói:

- Tình hình hiện tại là như vậy.

- Mặc dù, tới tận bây giờ giáo sư Trần vẫn chưa đề cập đến đãi ngộ của chúng ta, thế nhưng, tôi tin tưởng chuyện gì cũng có một phương án giải quyết hợp lý.

- Được rồi, bây giờ là thời gian để mọi người đưa ra quyết định.

- Nếu muốn rời đi, hãy lên đây nhận lấy thư đề cử.

- Nếu không muốn rời đi, vậy cầm lấy thư xin từ chức.

Sau khi Chương Mục nói xong, tất cả mọi người đang có mặt ở nơi đây bắt đầu do dự.

Đây là một vấn đề liên quan mật thiết tới cuộc sống tương lai của mình.

Ai cũng không biết rút cuộc mình nên lựa chọn con đường nào mới đúng.

Chính vì vậy! Không có người nào nguyện ý đi lên cầm thư đề cử, cũng chẳng có người nào đi lên lấy thư từ chức.

Tất cả mọi người đều đang chờ đợi

Thật lâu sau…. Cuối cùng họ cũng đợi được

Người đầu tiên đứng dậy, là một nghiên cứu viên năm nay bốn mươi hai tuổi, ông ta là một nghiên cứu viên có thâm niên trong nghề. Bên phòng thí nghiệm của Tedanis đã mời ông ta qua làm việc với vai trò nghiên cứu viên cao cấp có mức lương là hai mươi vạn đô la một năm.

Ông ta sẽ lựa chọn như thế nào?

Dưới những ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, ông ta chầm chậm tiến về phía trước, không hề có một chút do dự nào.

Ông ta đi tới bên cạnh Tiểu Lý

- Tiểu Lý, cho tôi thư từ chức

Lời ông ta vừa nói, khiến cho mọi người trong phòng hưng phấn lên.

Tiểu Lý nghe ông ta nói, kích động gật đầu:

- Được, lão sư Lý, ngài đợi một chút, tôi lập tức đưa cho ngài

- Cám ơn anh đã không đi

Tiểu Lý vừa tìm, vừa kích động nói.

Không bao lâu, Tiểu Lý đã tìm được phong thư từ chức và đưa nó cho lão sư Lý.

Sau khi ông ta nhận được lá thư, vẫn đứng nguyên tại chỗ. Bất chợt, ông ta giơ lá thư trong tay hướng về phía Chương Mục rồi xé nó đi

- Viện trưởng Chương, tôi không đi

Sau khi chứng kiến một màn này, toàn thân Chương Mục trở nên vô cùng kích động, một loại cảm giác tê dại từ trong xương cốt lan truyền khắp cơ thể

Ông vô cùng vui sướng nhưng … Ông im lặng

Ông không hề biểu lộ bất kỳ thái độ nào. Ông muốn cho mọi người toàn quyền lựa chọn ngã rẽ của cuộc đời mình mà không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì. Kể cả điều ấy có là thái độ của chính ông

Bình Luận (0)
Comment