Nghĩ tới đây, nước mắt Từ Lương từng giọt rơi trên mặt đất.
Không phải ủy khuất
Là hối hận
Là bất lực
Tính mạng chỉ có một lần, không người vì ngươi sai lầm trả tiền, Từ Lương hai tay bấu chặt đầu tóc, móng tay đâm vào da đầu, thậm chí là... Trong thịt
Thế nhưng những đau đớn này căn bản không tính là cái gì.
Giờ phút này, không cái gì có thể sánh được với tính mạng của con gái.
Hồi tưởng lại từng li những chuyện trong sinh hoạt, nghĩ đến cô bé đáng yêu ngồi trên đầu kéo tóc mình, liên tục gọi đầu ba ba nhiều gầu, ba ba không chịu gội đầu, Từ Lương cũng nhịn không được nữa, oa oa khóc lớn lên.
Hắn rất sợ hãi
Hắn sợ muốn chết
Hắn thật hối hận, hối hận muốn chết
Vợ hắn răn dạy, phát tiết, tức giận, nhưng đối với hắn đó lại là một loại giải thoát.
Mắng ta đi
Ta sai rồi
Ta rất hối hận...
Lão bà phẫn nộ cùng tức giận, ngược lại làm cho cảm giác tội lỗi của hắn có một dịu đi một chút.
"Từ Lương, ngươi đền cho ta, ngươi đền con gái cho ta..." Phụ nữ khóc như mưa, bộ quần áo đồng phục trên người tràn đầy nước mắt nước mũi, những thứ này đều không quan trọng, có cái gì có thể quan trọng con của mình chứ?
Người bệnh xung quanh nhìn thấy bộ dáng của hai người, cũng thở dài
Không ai trách cứ, cũng không ai phàn nàn.
Mỗi ngày, bệnh viện xảy ra rất nhiều cung bậc cảm xúc, nơi này có vui, có buồn, có thăng trầm, có...
Mọi người nhìn người phụ nữ, chỉ có thể đồng tình.
Còn có thể làm gì nữa?
Trần Thương thấy thế, đi tới: "Ai là người nhà bệnh nhân?"
Từ Lương nhìn thấy Trần Thương, vội vàng đứng lên: "Bác sĩ, bác sĩ! Con gái của ta thế nào?"
Phụ nữ cũng lập tức yên tĩnh lại, trong mắt chưa đấy nước mắt: "Bác sĩ... Bác sĩ, Điềm Điềm thế nào?"
Trần Thương nhìn Từ Lương không lau sạch nước mắt trên mặt: "Không cần lo lắng như vậy, tạm thời đứa bé không nguy hiểm tính mạng, nhưng nội soi phế quản không lấy ra được, cần phẫu thuật mở khí quản, lấy đồ vật bị kẹt ra, cần ngươi ký tên."
Từ Lương cùng người phụ nữ nghe thấy không nguy hiểm đến tính mạng, lập tức thở nhẹ một hơi
Dù sao lúc đưa tới, hô hấp của đứa bé đã yếu ớt gần như biến mất...
Từ Lương vội vàng gật đầu: "Ta ký! Ta cái gì cũng ký! Bác sĩ... Ngươi nhất định phải mau cứu con ta, xài bao nhiêu tiền cũng phải cứu nó, có được hay không?"
Trần Thương nghiêm túc gật đầu: "Ừm, ta sẽ cố gắng hết sức."
----
Trần Thương bàn giao chuyện ký tên cho y tá sau đó trở lại phòng phẫu thuật, chuẩn bị các loại dụng cụ và dược phẩm cần thiết để phẫu thuật.
Trần Thương bắt đầu bàn giao cùng an bài công việc, làm việc rất có thứ tự, thực hiện đâu vào đấy.
Trần Thương biểu hiện thành thục như vậy làm cho Tiêu Hà cũng không còn lo lắng như vừa rồi.
Nhưng lại nhiều hơn mấy phần hiếu kỳ, người trẻ tuổi này, thật rất có phong phạm cùng khí độ mà một bác sĩ cấp cứu nên có, giống như đã tính trước.
Một bác sĩ trẻ tuổi và ưu tú như vậy nhưng sao mình lại không biết chứ?
Phải biết rằng phòng nội soi thường xuyên xảy ra rất nhiều trường hợp nguy cấp, nhưng hắn lại chừng từng gặp người trẻ tuổi này tới hỗ trợ.
Chẳng lẽ là mới tới?
Y tá đi đến, cầm tờ giấy ký tên, nói với Trần Thương.
"Bác sĩ Trần, người nhà đã ký tên."
Trần Thương gật đầu, nhìn thoáng qua Tiêu Hà: "Bắt đầu đi! Chủ nhiệm giúp ta giữ đầu của đứa bé ngay ngắn lại."
Tiêu Hà gật đầu, hắn hiểu ý tứ của Trần Thương, mặc dù không phải ngoại khoa lồng ngực, nhưng đây cũng có kiến thức, đầu phải ngay ngắn để khí quản ở giữa.
Trần Thương bắt đầu trải khăn trừ độc.
Trần Thương chợt phát hiện, nếu như nói làm lính có kỹ thuật một tay xếp chăn, thì ngoại khoa chúng ta tuyệt đối có thể trải giường chiếu đơn cực kỳ trôi chảy
Ít nhất là cấp hoàn mỹ
"1% lidocaine + 1 giọt adrenalin!"
Y tá gật đầu, những thứ này đã sớm chuẩn bị tốt.
Loại này là gây tê cục bộ, ngấm vào gây tê, Trần Thương chậm rãi tiêm vào từ xương sụn cho tới xương lồng ngực.
Thật ra nguyên nhân hắn không gọi Lưu Kiện đến là ở đây, nếu như trong khi làm phẫu thuật rạch khí quản rạch ra, người bệnh vẫn còn nhảy nhót tưng bừng, thì nhất định phải để gây tê sư chuyên nghiệp đến tiêm tĩnh mạch.
Còn loại gây tê cục bộ này thật ra giống như xử lý một vết thương nhỏ.
Trần Thương tiếp nhận dao phẫu thuật, bắt đầu thao tác
Thân thể chính là máy móc tinh vi nhất, phức tạp nhất, chỗ cổ càng là một cây cầu nối giữa hai phần của thân thể.
Vị trí này có không ít đồ vật, gần gũi trong sinh hoạt của chính ta nhất chính là khí quản và thực quản.
Mà điều thú vị là, khí quản và thực quản phía trên đều trực tiếp nối với cổ họng, lúc hô hấp, ống khí quản mở ra, lúc nuốt thức ăn xuống, ống thực quản mở ra, khí quản thì đóng kín, không đến mức xảy ra sai sót.
Vì vậy, lúc lâm sàng cấm ống kiểm tra nội soi qua đường mũi xuống ống dạ dày hoặc là dạ dày, thường cần người bệnh phối hợp làm động tác nuốt xuống, để phòng ngộ nhập khí quản, gây nên sặc nghẹn, nguy hiểm tính mạng. Sinh hoạt hàng ngày, lúc ăn cơm kị hô to cười to, cũng là vì phòng ngừa lúc ăn uống ngộ nhập khí quản gây nên ngạt thở.
Thậm chí trong lúc làm hô hấp nhân tạo, cần nâng hàm dưới lên, ngước cổ lên, như vậy là để mở ra khí quản, thuận tiện hô hấp nhân tạo đưa không khí vào phổi.
Khí quản phía trước, thực quản ở phía sau, nếu mọi người đã xem bộ phim Lưỡi Cưa (The Saw) chắc hắn cũng còn nhớ về cảnh một người đàn ông đầu bị Trư Đầu Nhân (người mang mặt nạ đầu heo) bắt nhốt trong bể nước, khi nước trong bể dâng lên cao không thể hô hấp, hắn đã lấy vỏ bút máy trực tiếp đâm vào khí quản của mình, mở ra khí quản, mới không bị ngạt thở mà chết.
Vì vậy, cái này nói cho chúng ta biết phải có kiến thức về y học, để vạn nhất bị trư đầu nhân bắt cũng không đến mức khi cầm bút máy mở ra khí quản lại đâm chết chính mình...
Đương nhiên, không đề nghị học tập, dù sao cái cổ là chỗ nguy hiểm nhất, không khuyến khích nếm thử...
Phẫu thuật được chậm rãi thực hiện
Trần Thương từ bờ dưới sụn nhẫn xoay ngang ngón tay đến chính giữa xương lồng ngực mới bắt đầu hạ dao, từng tầng mở ra làn da.
Rạch làn da, sau đó rạch và tách rời cơ platysma, xuôi theo vết cắt bóc tách cổ trước tạo thành từng dải cơ đến tuyến giáp.
Tách dần từng lớp nông và sâu, tĩnh mạch, cầm Farabeug tiếp tục vén từng lớp ra, lộ ra khí quản 2-- 4 vòng.
Trần Thương cầm cái kẹp, bóc tách rạch da thịt phía trước khí quản bại lộ khí quản, chính giữa vết cắt 2-- 3 vòng, lúc này, nơi này đã có thể nhìn thấy vật gây tắc nghẽn.
Trong mắt Trần Thương nhìn thấy chữ【cao su】màu đỏ xuất hiện ở đó
Hắn chợt phát hiện ánh mắt của mình còn tốt hơn cả phế quản nội soi, CT, X quang,...
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mình phải mở làn da ra thì mới có khả năng nhìn thấy, đây là một chỗ thiếu hụt, có lẽ phải phản hổi với hệ thống một chút, xem con mắt có thể thăng cấp hay không.