Bên này, Trần Thương còn chưa bắt đầu phẫu thuật, Dư Dũng Cương ở xung quanh liền tiên phong đi lên phía trước một bước, chiếm lấy vị trí tốt nhất, hoàn thành cướp vị trí
Ông cuối cùng cũng đã hiểu rõ ràng, trước đây nhóm người Từ Tử Minh tại sao luôn bởi vì một ca phẫu thuật mà huyên náo khí thế ngất trời
Khi đó, Dư Dũng Cương luôn luôn chẳng thèm ngó đến mà nói một câu mất mặt xấu hổ.
Bây giờ thì ông hiểu rồi
Đây không phải là mất mặt, đây là hướng về tri thức
Truy cầu tri thức thì sợ mất mặt gì chứ?
Nhìn thấy động tác của Dư Dũng Cương, đám người Dương Văn Vũ, Diêm Chính Quân lúc này mới ý thức được, phẫu thuật tiếp theo có lẽ chính là thao tác nòng cốt.
Dùng lời thời thượng để nói, thì chính là: phẫu thuật áo nghĩa
(Áo nghĩa: đạo lý có nội dung thâm sâu, sâu kín.)
Đáng tiếc, lão Dư đã nhanh chân đến trước, bọn họ nhanh chóng dồn dập tiến về phía trước
Trần Thương cũng không để ý.
Dù sao, bí mật bên của các thao tác bên trong phẫu thuật này cũng không nhiều, nói trắng ra, vẫn là tình hình của bệnh nhân không nghiêm trọng, không đến lúc bản thân phải lộ ra tuyệt chiêu.
Vì thế, có thể học được bao nhiêu, thì học bấy nhiêu, Trần Thương cũng không ngăn cản.
Nhìn thấy Trần Thương ngầm đồng ý, trong lòng mọi người cũng cao hứng, ngượng ngùng cười một tiếng đối với anh ấy.
Hiện tại Trần Thương rất đang momg chờ Boss, Boss cấp Vương giả cấp 100, loại dã quái đỉnh cấp này có thể mang đến cho bản thân phần thưởng gì đây?
Vào lúc này, Trần Thương đưa máy đục xương trong tay và máy khoan điện vi hình đưa cho trợ thủ Vương Khiêm, sau đó cầm qua curette và kẹp đặc chế.
Lúc này, chủ nhiệm Khúc Kim Quốc của khoa chỉnh hình Tam viện thủ đô dường như phát hiện bản thân làm ảnh hưởng đến thao tác của Vương Khiêm, vội vàng nói xin lỗi
- Ngại quá, thật là xin lỗi
Trong mắt của Khúc Kim Quốc mang theo áy náy, chủ động xin lỗi nhận sai, sau đó dịch ra hai bước, để cho Vương Khiêm có một không gian rộng rãi hơn
Mà Vương Khiêm đứng ở một bên, cũng lúng túng không biết nên nói như thế nào.
Tới gần... Những chuyên gia trước mặt này cũng không phải là người bình thường, thuộc về sự tồn tại của Thái đẩu khoa chỉnh hình, những cố vấn cao cao tại thượng trong mắt mình, trong mắt những người này cũng không đáng nhắc đến
Vương Khiêm thực sự không nghĩ đến có một ngày bản thân có thể để cho viện sĩ Khúc Kim Quốc nói lời xin lỗi với mình, đồng thời còn chủ động lùi lại hai bước
Hừ
Viện sĩ Khúc Kim Quốc, ba năm Hà Đông, ba năm Hà Tây
Lẽ nào ông đã quên lúc trước khi tôi với thầy tôi cùng với ông làm phẫu thuật trên bàn phẫu thuật, ông nói tôi ngu xuẩn thế nào rồi hay sao?
Vào giờ phút này, Vương Khiêm chỉ có một suy nghĩ, vậy nên liền tháo khẩu trang xuống, nói một tiếng với Khúc Kim Quốc:
- Viện sĩ Khúc, đừng khinh thiếu niên nghèo, bây giờ ông đứng ở một bên nhìn tôi làm phẫu thuật... ừm, không cần chú ý đến chi tiết, dù sao, không phải tất cả mọi người đều có cơ hội làm trợ thủ cho thầy Trần
Một câu nói của Khúc Kim Quốc, đã khiến cho Vương Khiêm bành trướng rất lâu, chuyện này, anh đợi đến khi hoàn thành phẫu thuật của ngày hôm nay, sẽ thổi trong vòng bạn bè cả năm trời, chuyện đáng tiếc duy nhất chính là không có ghi hình lại
Mà lúc này, bên trong ánh mắt của Trần Thương, đã có thể nhìn thấy rõ những mảnh xương mỏng và những mảnh gãy nhô ra trong cột sống nội bộ bên trong của cột sống, tủy sống...
Cái nhìn này cũng không có ý nghĩa, thế nhưng bên trong ca phẫu thuật này, lại có vẻ hết sức quan trọng
Bởi vì tủy sống là cái gì?
Nó ở bên trong cột sống, đầu trên liên kết với diên tủy, hai bên phát ra thành đôi thần kinh, phân bố đến tứ chi, thể vách và nội tạng.
Có thể nói như thế này, tủy sống cũng giống như đại não, có rất nhiều trung tâm phản xạ đơn giản.
Mà chất xám của và chất trắng tủy sống chủ yếu được tạo thành từ tế bào thần kinh và dây tủy thần kinh
Quá trình rửa sạch mảnh vỡ càng là tinh vi, dẫn đến tổn thương lại là càng nhỏ.
Thế nhưng, những mảnh xương này là nằm trong tủy sống, nhất định phải thông qua phim X-quang để phán đoán vị trí lấy ra
Cứ như vậy, bị tổn thương lần thứ hai đã là không thể tránh được.
Thực ra Trần Thương đã biết rõ những mảnh vỡ ‘màu đỏ’ này ở đó rồi, thế nhưng... cũng không thể trực tiếp lấy ra chứ?
Nghĩ đến đây, Trần Thương cố ý khụ khụ một tiếng, ngẩng đầu nhìn vào phim X-quang, lần này anh dùng đủ 3 giây, giả vờ là bản thân rất nghiêm túc
Sau đó, bắt đầu công việc rửa sạch
Một mảnh
Hai mảnh
....
Kèm theo những thứ lấy ra càng ngày càng nhiều, mấy lão Thái đẩu xung quanh lập tức mơ màng
Chuyện này... Chỉ cần nhìn một chút thôi sao?
Như vậy liền có thể chính xác tìm ra tất cả mọi thứ?
Nhìn thấy dường như chỉ cần Trần Thương ra tay, liền có thể nhặt ra một vài đồ vật nhỏ, nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sửng sốt
Hơn nữa, Trần Thương dường như không cần tìm kiếm cũng có thể cảm nhận được vị trí những mảnh xương vỡ ẩn tàng trong tủy sống
Mẹ nó
Có loại trí nhớ, sức phán đoán và cảm nhận về không gian như vậy.
Còn cần mỗi ngày đều chụp phim ăn tia như thế không?
Còn lo lắng làm tổn thương đến tủy sống?
Còn sợ hãi làm loại phẫu thuật tinh diệu này?
Mẹ cũng không cần lo lắng phẫu thuật của mình nữa
Không bao lâu, Trần Thương đã dọn dẹp sạch sẽ.
Không sai
Trần Thương rất tự tin.
Dư Dũng Cương phát hiện, Trần Thương ở bên cạnh mình ngây người ròng rã cả năm trời, vậy mà bản thân lại không đủ hiểu cậu ấy??
Một năm này, bản thân sống đến trên người chó rồi?
Nghĩ đến đây, Dư Dũng Cương có chút thương tiếc.
Trần Thương nhàn nhạt nói:
- Chụp phim nhìn, có còn mảnh vỡ nữa hay không.
Khẩu khí của Trần Thương, đám người có chút hoài nghi, câu nói này của Trần Thương hoàn toàn là cho máy X-quang mặt mũi
Nếu không, cậu ấy cũng không còn hi vọng mà làm.
Quả nhiên
Kết quả đã có, sạch sẽ, không hề có một chút tạp chất nào
Mọi người nhìn vào tủy sống đã được xử lý sạch sẽ không còn một mảnh này, mà dường như cũng không hình thành tổn thương lần thứ hai, không nhịn được thở dài một hơi
Thật sự là quá lợi hại rồi.
Aiz
Đột nhiên, BGM trong đầu của Vương Khiêm tự động vang lên
Chẳng qua là cho rằng trong đám người nhìn anh nhiều hơn một chút
Cũng không thể quên mảnh xương của anh
Còn cho rằng lúc chụp lại X-quang còn có thể gặp lại nhau.
Không nghĩ rằng từ nay trở đi tôi chỉ có thể cô đơn tưởng niệm.
Aiz
Lúc nhớ em thì em đang ở tủy sống
Quay đầu nhìn lại thì em đang ở bên giường
........
Chứ như vậy, nhìn thấy Trần Thương hời hợt rạch vết thương ra, hời hợt mài xương cốt rơi xuống, sau đó lại hời hợt xử lý sạch sẽ, lưu lại mảnh xương.
Trong lúc vô tri vô giác, anh đã hoàn thành một nửa ca phẫu thuật
Chuyện này khiến cho mọi người không khỏi bắt đầu suy nghĩ về nhân sinh.
Chẳng lẽ... Chẳng lẽ chúng ta đã có hiểu lầm gì về phẫu thuật tủy sống bị tổn thương sao?
Phẫu thuật thực sự chỉ đơn giản như thế thôi sao?
Phẫu thuật cứ như vậy đã hoàn thành một nửa, vì sao ngay cả không khí căng thẳng mà chúng ta cũng không có
Phải biết rằng trước khi Trần Thương đến, đám người bọn họ giống như là kiến bò trên chảo vậy.
Còn lúc này thì sao?
Ai nấy cũng an nhàn như gấu túi.
Ngay cả bác sĩ chủ nhiệm Trần Thương, thậm chí... Một chút mồ hôi cũng không hề có
Nếu như mọi người có thể nhìn thấy đẳng cấp của bệnh tật, thì nhất định sẽ hô to một câu:
Anh cũng quá không tôn trọng Boss cấp 100 này rồi?