Tiêu Nhuận Phương đã đích thân đón mọi người đến Bệnh viện Trung tâm Cấp cứu Thủ đô.
Khúc Kim Quốc đã quen thuộc với mọi người và chịu trách nhiệm về lễ tân.
Batronfi rất thẳng thắn bày tỏ với Ngô Đồng Phủ và Dư Dũng Cương rằng họ tò mò hơn về tình hình của Ngô Quân.
Lúc này, lão Dư này cũng được chuẩn bị kỹ càng.
Đưa mọi người đến văn phòng, trước tiên giải thích tất cả tình hình trước khi phẫu thuật của Ngô Quân, bao gồm dữ liệu tác động, bao gồm khám sức khỏe và khám thần kinh, vv...
Nhưng khi Batronfi yêu cầu được gặp Ngô Quân.
Đến phòng bệnh, ông bất ngờ phát hiện Ngô Quân không có ở phòng.
Tất cả mọi người đều sửng sốt
- Bệnh nhân đi đâu?
Lão Dư vội vàng hỏi.
Cô y tá sững sờ:
- Vừa rồi vẫn còn ở đó
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, mẹ của Ngô Quân đi ra từ toilet với đỡ Ngô Quân đang nẹp chiếc nẹp cổ cố định
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả những người đến tham quan đều bất ngờ sững sờ
Đây là… Vẫn có thể tự đi vệ sinh được sao?
………..
Mọi người có hơi không phản ứng kịp
Đây có phải là tìm nhầm người rồi không?
Làm sao có thể đi vệ sinh hết rồi
Nếu không phải đeo nẹp cổ, bọn họ nhất định sẽ xoay người rời đi.
Đây chắc chắn không phải là Ngô Quân
Bởi vì sự tôn trọng tối thiểu với liệt nửa người cũng không có, được chứ!?
Nhưng, dù như thế, Batronfi vẫn hỏi:
- Đây là Ngô Quân sao?
Dư Dũng Cương dĩ nhiên gật đầu:
- Đúng vậy, không sai
Mọi người nghe xong thì thực sự chấn động không thôi.
Mặc dù bệnh nhân liệt nửa người không bị tổn thương tay chân nhưng các hoạt động của họ chắc chắn sẽ bị hạn chế do tổn thương thần kinh
Trừ khi việc phục hồi thần kinh hoàn tất
Nhưng, tình huống của Ngô Quân...Rõ ràng là không có chuyện gì
Nếu nói rằng cậu ấy là một bệnh nhân bị liệt nửa người chưa đầy một tuần, tuyệt đối sẽ không ai tin điều đó.
Nhưng……Một việc như thế vậy mà lại xảy ra
Hơn nữa bệnh nhân còn sống đứng trước mặt bọn họ.
Trong chốc lát, tất cả mọi người nhìn Ngô Quân với ánh mắt không biết chán, như thể họ đang nhìn một món đồ chơi tuyệt vời nào đó
Không có gì thu hút sự chú ý của họ hơn một bệnh nhân liệt nửa người phẫu thuật thành công.
Trong vòng một giờ tới, Ngô Quân thừa nhận rằng cậu ấy đã bị bảy người đàn ông chạm vào trong suốt một giờ đồng hồ
Từ đầu tới chân, nếu không nhờ sự phản đối mạnh mẽ của anh, bọn họ còn muốn xem mình có đủ chức năng của một người đàn ông hay không
Cũng may là Ngô Quân không có bạn gái, nếu không thì... Nhất định sẽ liều mạng tới tìm mấy ông già này
Một hồi kiểm tra sau đó, tất cả các chuyên gia đều mang vẻ mặt nghiêm trọng, họ đưa mắt nhìn nhau, chẳng nói câu nào
Kết quả của cuộc thanh tra này ngoài sức tưởng tượng của họ
Thật sự là quá…. Quá thần kỳ rồi
Hồi phục tốt?
Không
Là hồi phục hoàn hảo
Loại phẫu thuật như thế nào mới có thể phục hồi các chức năng này.
Dây thần kinh dường như không bị ảnh hưởng gì.
Phản xạ khuỷu tay vẫn được bảo toàn
Qúa lợi hại
Thấy mọi người im lặng, Ngô Quân đột nhiên cười khúc khích:
- Làm sao vậy? Tại sao thế?
Ồ, trình độ tiếng Anh của anh ấy chỉ giới hạn trong các từ đơn
Batronfi nghiêm túc nhìn Ngô Quân nói:
- Trừ cậu ấy ra, Thượng đế cũng không cứu được cậu
Ngô Quân không nghe hiểu, nhưng anh nghe thấy ‘Thượng đế’.
Vì vậy, Ngô Quân không nhịn được nói:
- Đúng vậy, giáo sư Trần Thương chính là Thượng đế
Trong mắt Ngô Quân, chắc chắn Trần Thương đã cứu mạng anh, cũng như cứu cả gia đình anh.
Thượng đế cũng chỉ là như thế này, phải không?
Thời gian tới, Batronfi không muốn ở đây quá lâu, hiện tại ông ta rất nóng lòng muốn gặp Trần Thương.
Các thành viên khác trong đoàn thanh tra cũng như vậy
Trong thời gian sau đó, họ đã đến thăm Trung tâm cấp cứu thủ đô.
Họ không ngờ rằng, lần đầu tiên đến Trung Quốc đã có nhiều sự kịnh ngạc đến thế.
Sự phát triển của Trung Tâm Cấp Cứu đã vượt qua dịch vụ chăm sóc y tế của họ, cơ sở vật chất của phòng cấp cứu cũng không yếu hơn bất kỳ quốc gia nào trên thế giới.
Và điều quan trọng nhất là đây có lẽ là một trong số ít bệnh viện trên thế giới chuyên về các dịch vụ cấp cứu.
Được các nhân viên của Tổ chức Y tế Thế giới khen ngợi, Ngô Đồng Phủ tự nhiên rất vui, Tiêu Nhuận Phong cũng như vậy.
Vốn dĩ ban đầu tôi còn muốn đưa nhóm người của WHO đến Hiệp Hòa và đi dạo xung quanh.
Nhưng, hiện tại tâm hồn của Batronfi đã bị Trần Thương câu đi từ lâu rồi, làm gì có tâm trạng đi đến Hiệp Hòa nữa
Ngay cả bữa tối, Batronfi cũng trực tiếp từ chối, đáp chuyến bay buổi chiều đến thẳng thành phố An Dương, tỉnh Đông Dương
Ngồi trên máy bay, khi bọn họ nhìn thấy hình ảnh An Dương không ngừng được phóng đại, thực tế trong lòng của bọn họ cũng đang phóng đại như vậy
Dù sao, An Dương thực sự không được tính là một thành phố hiện đại phát triển.
Không có ngành công nghiệp trụ cột, đã từng dựa vào bất động sản để duy trì sự phát triển của thành phố, lượng người đổ về An Dương không lớn.
Cũng may, ngoại trừ đường rộng có thể làm cho mắt người ta sáng lên, mọi thứ dường như đều khá bình thường.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, cả đoàn ngơ ngác nhìn nhau, cảm giác đầu tiên của mọi người đều không tốt lắm
- Tôi nghĩ Tokyo càng phù hợp hơn
- Philip, cái chúng ta chọn không phải là thành phố
- Nếu nhất định phải ở Trung Quốc, tôi nghĩ nên chọn Hồng Kông hoặc thủ đô, Thượng Hải cũng không tồi.
Một người đàn ông tóc vàng thích ba hoa không nhịn được huyên thuyên..
- Tôi rất khó để nhìn thấy tiềm năng y tế của thành phố này. Mặc dù chúng ta đã chọn Giáo sư Trần Thương, nhưng tôi nghĩ rằng sự phát triển của một thành phố gắn liền với sự phát triển của chăm sóc y tế
Philip không phải là người thường, ông cũng là phó chủ tịch của Liên Minh GICUP. Chịu trách nhiệm chính trong việc phát triển và xây dựng bệnh viện.
Vì vậy, thậm chí có thể nói là Philip có một quan điểm rất độc đáo trong việc lựa chọn địa điểm.
Sau lời nhận xét của Philip, nói thật mọi người đều có ấn tượng không mấy tốt đẹp đối với thành phố hạng hai như An Dương.
Máy bay dừng lại, một nhóm người chậm rãi bước ra.
Lúc này, Khổng Tường Dân đích thân dẫn người ra đón
- Chào mừng đến An Dương! Tôi là lãnh đạo tỉnh An Dương, Khổng Tường Dân.
Khổng Tường Dân tự giới thiệu.
Batronfi cũng vội vàng tiến lên:
- Xin chao lãnh đạo Khổng
Lúc này vẫn còn sớm, mới ba giờ chiều. Ban đầu, Khổng Tường Dân muốn đưa một nhóm người đi nghỉ ngơi, sau đó sẽ đến một số địa điểm mang tính biểu tượng để nghỉ ngơi. Kết quả đối phương rất thẳng thắn, cười nói:
- Chuyện du lịch thì về sau hẵng nói. Hôm nay, tôi muốn đến thăm Bệnh viện Nhân dân số 2 của tỉnh Đông Dương và gặp giáo sư Trần.
Khổng Tường Dân nghe vậy, không những không buồn mà ngược lại còn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Sợ đến là một nhóm thanh tra chỉ đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.
Dẫu sao thì, sự phát triển của An Dương so với các thành phố khác chỉ kém hơn một chút, Liên Minh GICUP người ta cũng có tiêu chuẩn chọn vị trí cao.
Mấy ngày qua, Khổng Tường Dân vẫn luôn nghe ngóng từ bạn bè.
Càng muốn hỏi, thì ngược lại trong lòng càng mất mát
Vì vậy cứ theo các tiêu chuẩn đánh giá.
Đối phương yêu cầu trình độ chăm sóc y tế đô thị, số lượng và chất lượng bệnh viện đô thị, dựa vào khả năng nghiên cứu khoa học của Đơn vị nghiên cứu… Cùng nhiều tiêu chuẩn chấm điểm khác.
Càng nghe họ càng xót xa, càng nghe thì trong lòng họ càng nguội lạnh
Những điều này ở đô thị quốc tế thực sự thì cũng không quá khó.